“Nói chuyện đi chứ? Tặng cho tôi sao? Nếu không phải, vậy thì tôi cũng không cần nữa”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch thả cái hộp lại trên bàn, khoanh tay lại nhìn Tiêu Túc, dáng vẻ nhất định muốn cậu ta phải nói rõ mọi chuyện.
Tiêu Túc nhìn cô hồi lâu, rồi đột nhiên tiến tới, cổ họng khàn khàn nói: “Cần phải hỏi lại sao? Rõ ràng là quà tặng cho em, em không nhìn ra sao?”
“Nhìn ra là một chuyện, muốn nghe chính miệng anh nói lại là một chuyện” Giang Tiểu Bạch nhếch môi, nhướn mày mở hộp ra.
Cô thấy bên trong có một sợi dây chuyền ngọc trai màu sắc tuyệt đẹp, hạt nào cũng tròn đầy, dù là dây chuyền ngọc trai nhưng xem ra cũng rất trân quý.
Vừa nhìn Giang Tiểu Bạch đã thích rồi, cầm trên tay ngắm nghía cả nửa ngày trời.
Tiêu Túc bất ngờ nói: “Anh đeo giúp em nhé?”
Nghe vậy Giang Tiểu Bạch liếc cậu ta, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đưa dây chuyền cho cậu ta: “Được thôi, đeo lên giúp em đi.”
Tiêu Túc nhận lấy sợi dây chuyền, đi vòng ra phía sau cô.
Giang Tiểu Bạch vén mái tóc dài tới eo lên, hương thơm nhàn nhạt thuộc về cô cứ thế đập vào mặt Tiêu Túc.
Cậu ta ngây người đứng tại chỗ, nhìn cần cổ trắng nõn lộ ra sau khi cô vén tóc lên.
“Làm gì thế? Không phải muốn đeo vào giúp em sao? Đứng ngây ra đấy làm gì?”
Tiêu Túc lấy lại tinh thần, đeo dây chuyền lên cổ Giang Tiểu Bạch.
Da dẻ Giang Tiểu Bạch trắng như tuyết, màu ngọc trai gần như tôn lên màu da của cô, hơn nữa hôm nay cô còn mặc một bộ váy cúp ngực màu bạc, mọi thứ vì thế mà càng thêm phù hợp.
Giang Tiểu Bạch cúi đầu nhìn, khẽ hừ một tiếng.
“Anh đừng tưởng tặng em quà là em sẽ tha thứ cho anh.
Còn nữa, ai bảo anh mua ngọc trai, chẳng đẹp tí nào!”
Rõ ràng Tiêu Túc thấy cô ngắm nhìn sợi dây chuyền này rất lâu, cậu ta còn cho rằng cô rất thích, không ngờ cô lại nói nó không đẹp làm cậu †a cứ tưởng cô nói thật.
“Vậy để anh tháo ra giúp em?”
“Anh dám!”
Giang Tiểu Bạch hét lên với cậu ta: “Đồ đàn ông đần độn đáng chết!”
Đúng là cô nói gì cũng tin mà? Không biết loại đàn ông như Tiêu Túc đời trước đã tích được phúc phận gì mới có thể tìm được một người bạn gái tốt như cô!
Hai người đã làm hòa ngay trong đêm hôm đó.
Lúc Tiêu Túc nằm xuống, khắp người chỗ nào cũng đau, vốn dĩ cậu ta nghĩ rằng bản thân sẽ nhớ Tiểu Nhan, nhưng không ngờ khuôn mặt tức giận của Giang Tiểu Bạch lại hiện lên trong tâm trí cậu ta, khi hàng lông mi dài của cô hạ xuống bị lây dính một thứ gì đó, giọt nước mắt như những viên pha lê, cùng với giọng nói của cô khi cô nói.
Còn có, dáng vẻ khi ở trên sân khấu lộng lẫy như nữ thần kia.
Thật sự rất đẹp.
Cứ nghĩ rồi lại nghĩ, khóe môi Tiêu Túc bất giác nở một nụ cười.
“Cười ngốc nghếch cái gì đấy?”
Đột nhiên bên cạnh lại vang lên câu hỏi của Giang Tiểu Bạch, Tiêu Túc ngây ra tại chỗ, ý cười bên khóe miệng liền biến mất không dấu tích, vừa mở mắt đã đối diện với ánh mắt của Giang Tiểu Bạch.
“Em vẫn chưa ngủ à?”
Giang Tiểu Bạch bĩu bĩu môi, ở bên cạnh nhìn cậu ta bằng ánh mắt ai oán.
“Em không ngủ được, đau lòng quá nên ngủ không nổi”
Nghe thấy cô nói đau lòng, Tiêu Túc liền cảm thấy áy này ngồi thẳng dậy, nghĩ rằng cô vì vụ việc hồi sáng, cho nên cậu ta chịu đựng vết thương đau đớn trên người quay lại đối diện với Giang Tiểu Bạch.
“Còn vì chuyện hồi sáng mà tức giận sao?”
Nói xong, Tiêu Túc nắm lấy tay cô, đè thấp giọng nói: “Đừng tức giận nữa, em biết anh là anh không biết dỗ dành người khác mà, nếu em tức giận nữa, thực sự anh không biết phải làm sao đâu.”
“Ai vì chuyện buổi sáng mà tức giận chứ?”
Không phải chuyện buổi sáng sao? Tiêu Túc có chút kinh ngạc, vầy thì vì cái gì chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...