Giang Tiểu Bạch đứng bên ngoài phòng cấp cứu, vẫn luôn cố gắng không để nước mắt rơi, Hàn Minh Thư và Đậu Nành ở một bên trông thấy cảnh này nên đi tới chỗ cô.
“Cô là bạn của Tiêu Túc phải không?”
Nghe thấy có người hỏi, Giang Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, ánh mắt mệt mỏi nhìn hai người, sau đó gật đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hàn Minh Thư kéo Đậu Nành ngồi xuống cạnh cô.
“Đừng lo lắng quá, đã đến bệnh viện rồi, chắc chắn sẽ chuyển nguy thành an”
Hàn Minh Thư cũng không biết tại sao lại muốn an ủi cô gái ấy, chỉ là cô thấy một mình cô ấy đơn độc đứng ở đây, không giống mình, có Đậu Nành cùng nhau nương tựa, vậy nên mới muốn tới nói chuyện với cô ấy.
Lúc đầu Giang Tiểu Bạch vốn là đến đây một mình, không nghĩ đến Hàn Minh Thư lại chủ động đến đây nói chuyện với cô, còn nói một chút câu an ủi.
Xem là ra nhìn cô có chút đáng thương vì lẽ đó mới tốt bụng như vậy.
Sau khi cảm nhận được ý tốt từ Hàn Minh Thư, Giang Tiểu Bạch cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười, giọng nói trở nên dịu dàng hơn.
“Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn cô”
Đậu Nành đang chớp mắt nhìn Giang Tiểu Bạch, mặc dù hiện tại tâm trạng của Giang Tiểu Bạch không được tốt lắm, nhưng cô ấy không thể không ngạc nhiên khi bắt gặp khuôn mặt của Đậu Nành, bởi vì cậu bé vô cùng dễ thương.
Con cái như vậy đương nhiên là được thừa hưởng gen di truyền từ bố mẹ rồi.
Thế là Giang Tiểu Bạch ngẩng cao đầu một chút nhìn Hàn Minh Thư, phát hiện ra các đường nét trên gương mặt của mẹ Đậu Nành vô cùng tinh xảo, khác hoàn toàn với Đậu Nành, chẳng qua là rốt cuộc thì hai người vẫn là mẹ con, đều có những vẻ đẹp giống nhau.
Quả nhiên những đường nét của trẻ con phải nhìn vào ba mẹ của chúng.
Trong lòng Giang Tiểu Bạch nghĩ như vậy, sau đó liền chú ý đến tình huống hiện tại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người bên trong phòng cấp cứu vẫn chưa đi ra, ngược lại là Dạ Âu Thần, sau khi anh xử lý xong mọi chuyện đã vội vàng chạy tới đây tìm vợ mình.
Nhìn thấy Dạ Âu Thần, Giang Tiểu Bạch lại liếc mắt nhìn Đậu Nành một cái.
Chà, một phiên bản người lớn, một phiên bản trẻ con, đúng là ba con ruột.
Chẳng qua là gen của người đàn ông này quá mạnh, làm sao lại sinh ra một đứa trẻ giống anh đến như thế, không biết sau này nếu cô ấy có thai thì đứa trẻ sinh ra có giống bố mẹ được không được như vậy hay không?
Nếu như có thể như vậy, nhất định cô ấy sẽ rất vuil Không được, phải dừng lại ngay, cô không thể nghĩ tiếp nữa, ngày hôm nay đã là một ngày rất tồi tệ rồi! Tên xấu xa Tiêu Túc này, chờ anh ta tỉnh lại rồi, cô sẽ mắng cho anh ta một trận nhớ đời!
Trong ba người được đưa đi cấp cứu thì thực ra Tiểu Nhan là người bị thương nhẹ nhất, Tiêu Túc là người bị thương nghiêm trọng nhất, hơn nữa lại được đưa tới muộn nhất, bởi vì mọi người đều cho rằng cậu ta nên là người đưa đến muộn nhất.
Nhưng mà cho đến bây giờ Hàn Thanh đã tỉnh lại, Tiêu Túc cũng đã tỉnh, chỉ có Tiểu Nhan là vẫn chưa tỉnh lại.
Sau khi tỉnh dậy, hai người đàn ông trực tiếp đi thẳng xuống đất, căn bản không nghe theo lời khuyên của các bác sĩ và y tá mà đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, nghe tin Tiểu Nhan vấn đang được cấp cứu, cả hai đều im lặng không nói gì.
Mà Hàn Thanh đối mặt trực tiếp nói chuyện với Tiêu Túc cũng biết rằng cậu ta đã chạy vào trong đống lửa, dù nói thế nào đi nữa sự dũng cảm này không phải ai cũng dám làm, vì vậy mà Hàn Thanh mấp mấy mở miệng, cuối cùng vẫn nghe được giọng nói của anh ấy: “Cảm ơn”
Nghe vậy, Tiêu Túc hơi ngừng lại, lập tức trở về vẻ hờ hững ban đầu: “Không có gì, dù sao tôi cũng phải vì anh”
Như là tuyên bố chủ quyền, Hàn Thanh lạnh lùng trả lời: “Tôi biết, nhưng cô ấy là vợ tôi, tôi thay mặt cô ấy cảm ơn cậu.”
Lời này vừa nói ra, ngay lập tức Tiêu Túc đã thấy nghẹn ở cổ họng, không có lời nào có thể đáp lại được.
Mà ngay lúc này, phía sau truyền đến một tiếng cười gằn, Giang Tiểu Bạch trực tiếp đưa tay kéo lỗ tai của Tiêu Túc: “Anh đang làm gì vậy?
Vừa mới cấp cứu đã bước ra khỏi giường rồi, anh muốn chết hay sao hả?”?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...