“Em muốn làm gì?”
Anh ta đột nhiên mở mắt ra, Giang Tiểu Bạch sửng sốt, nhất cử nhất động đều bị kẹt tại chỗ: “Anh, anh không phải ngủ rồi sao? Sao đột nhiên lại tỉnh?”
Tiêu Túc nháy mắt tỉnh táo lại, như thể vừa rồi anh ngủ chỉ là ảo giác của cô.
“Em cứ tiếp tục lăn qua lăn lại thế này, tối nay hai chúng ta đừng ngủ nữa thì hơn.”
Nghe xong, Giang Tiểu Bạch bĩu môi: “Anh trách em sao? Em không phải đã giải thích với anh rồi, em lúc đó không phải là cố ý đá anh, em là đang nằm mơ, em không cẩn thận thôi mà”
“Vậy bây giờ thì sao?” Tiêu Túc hỏi ngược lại, chậm rãi nắm lấy ngón tay cô: “Em lại muốn làm gì?”
Mặc dù trên người anh đã phủ một tấm chăn mỏng xuân thu nhưng nhiệt độ trên người anh vẫn rất cao, nhưng bị Giang Tiểu Bạch cô lật qua lật lại, tay của anh đã có chút lạnh.
Giang Tiểu Bạch nhìn anh nắm lấy ngón tay của mình, mím môi nói: “Sau khi đuổi anh ra ngoài thì thấy thương xót anh thôi, em còn có thể làm gì chứ? Lẽ nào em còn hại anh không bằng?”
Tổn hại Tiêu Túc là việc cô chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ là Tiểu Bạch luôn là một người lập dị, suy nghĩ cổ quái thì nhiều không đếm xuể, ai biết được giây tiếp theo cô sẽ bày ra trò gì chứ!
“Thương xót anh hả? Vậy cho anh về ngủ nhé?”
“Anh thật sự ngủ được sao?”
“Buồn ngủ lắm”
“Buồn ngủ? Anh đây là dáng vẻ buồn ngủ đấy à? Mỗi lần nhìn em anh đều tỉnh táo như vậy, em thấy anh căn bản là giả bộ buồn ngủ, trong lòng đang nghĩ đến người đó”
Thật ra nếu không phải Giang Tiểu Bạch nhắc tới, Tiêu Túc thật sự không nghĩ tới.
Cô ấy sắp kết hôn, gần đây anh bận rộn công việc, tuy anh thích cô ấy, nhưng nhiều chuyện dù đau buồn thế nào cũng không thể thay đổi được kết cục.
Đã thích nhiều năm như vậy, không phải nói quên là có thể quên được.
Anh bất lực nhìn cô: “Nếu em đã biết rồi, còn nói ra làm gì?”
Quả nhiên là như thế, Giang Tiểu Bạch nhìn anh chính miệng thừa nhận, tức khắc nở một nụ cười lạnh.
“Em nói ra, coi như nhắc nhở anh”
“Cái gì mà em nhắc nhở anh? Cho dù là em nhắc nhở anh, cũng là nhắc anh đừng có mà nghĩ tới cô ta nữa, người ta ngày mai kết hôn rồi, đến lúc đó sẽ là vợ người khác, em là nhắc anh nên chết tâm mới đúng, ai kêu anh đi nhớ cô ta chứ?”
Nói tới nói lui, Giang Tiểu Bạch có chút tức giận, cảm xúc kích động không kiềm chế được, ngã ngồi xuống sàn.
“Bỏ đi, anh thấy tối nay xem ra là không ngủ được rồi.”
Nhìn cô ngồi dưới sàn, Tiêu Túc cũng không còn tâm trạng lên giường ngủ nữa, anh ngồi xổm xuống sàn: “Đứng lên đi”
Giang Tiểu Bạch không nhúc nhích.
“Sàn nhà lạnh lắm, ngồi trên sàn sẽ bị cảm lạnh”
“Cảm lạnh thì cảm lạnh, dù sao anh cũng không thèm quan tâm em.”
“Ai nói anh không quan tâm em?”
“Em mặc kệ, anh chính là không quan tâm “
em,á…
Cô còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị Tiêu Túc bế lên đặt ở trên sô pha, chăn bông mỏng cũng được anh đắp lên người, sau đó Tiêu Túc ngồi xuống bên cạnh cô.
“Nói chuyện đi?”
“Có chuyện gì để nói chứ?” Giang Tiểu Bạch cuộn chăn bông lên.
Mặc dù giọng điệu chê bai anh, nhưng tiềm thức lại muốn dựa vào anh, lúng túng nói: “Anh không lạnh sao? Chăn bông chia cho anh một nửa đó?”
Nghe vậy, Tiêu Túc nhìn cô một lúc, mới mở chăn bông và đi vào.
Hai người dùng chung một chiếc chăn bông..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...