“Tôi có thể chống lưng giúp nhà họ Hứa.
Sau khi chống lưng nhà họ Hứa xong, tôi và cô không còn bất kì quan hệ gì nữa.
Tôi hy vọng trong khoảng thời gian này, cô sẽ không quấy rầy vợ sắp cưới của tôi”
Hứa Yến Uyển nghe đến đây có chút oán hận, căn môi dưới hỏi: “Cô ấy nói với anh cái gì? Cô ấy nói với anh là tôi định giết cô ấy sao? Anh nguyện ý nghe tôi giải thích sao? Chuyện ngày hôm qua căn bản là không phải…
Tuy nhiên, cô chưa kịp nói hết lời thì Hàn Thanh đã cắt ngang lời cô.
“Không cần phải giải thích.”
Hứa Yến Uyển không thể tin được nhìn anh: “Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không tin chút nào vào con người của tôi sao? Hiện tại anh cho rằng tôi ra tay với, hại cô ấy đúng không? Anh coi em là con người như vậy sao?”
“Gô là ai? Không quan trọng.”
Hàn Thanh vẫn tuyệt cự tuyệt nói, hoặc có lẽ đây là phong cách nói chuyện của anh, lạnh lùng dứt khoát.
Chỉ khi đối mặt với người phụ nữ đó, anh mới tỏ ra vẻ dịu dàng bên trong Hứa Yến Uyển không nói thêm lời nào, căm hận cắn chặt môi dưới, viền mắt hơi đỏ: “Đừng làm phiền cô ấy nữa, đừng phá hỏng tình hữu nghị bao năm giữa nhà họ Hàn và nhà họ Hứa.
Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, chắc cô cũng nắm được rõ hậu quả”
Những gì định nói đã nói ra, Hàn Thanh chuẩn bị cất bước rời đi.
Nhưng Hứa Yến Uyển ở phía sau gọi anh, oán hận hỏi: “Cô ấy có phàn nàn với anh sao? Cô ấy nói rằng tôi đã giết cô ấy? Vậy cô ấy nói với anh rằng người phục vụ đã nhốt cô ấy trong phòng vệ sinh không? Rồi người đã thả cô ấy ra là tôi! Là tôi cứu cô ấy!”
“Cho nên cô cho rằng người phục vụ vô cớ nhốt cô ấy trong phòng vệ sinh sao? Hứa Yến Uyển, đừng coi người khác là đồ ngốc.
Hơn nữa, Nhan Nhan không phải loại người hay phàn nàn, cô ấy và cô không giống nhau”
Lần này, Hàn Thanh rời đi không chút do dự.
Hứa Yến Uyển ở một mình trong phòng tiếp tân, vẫn đang suy nghĩ về những gì Hàn Thanh nói vừa rồi.
Anh ta muốn nói, Tiểu Nhan không phàn nàn sao!
Nhưng nếu Tiểu Nhan không phàn nàn, làm sao anh ta có thể biết và trực tiếp đến gặp cô ta được!
Vốn dĩ Hứa Yến Uyển còn tưởng rằng ngày hôm qua cô ấy nói đố ky với cô, thái độ đột nhiên trở nên dịu dàng, trong lòng cô rất cảm động, nhưng bây giờ thì sao!
“Thấy gì chưa?”
Ngoài cửa có một bóng người quen thuộc đi vào, Hứa Yến Uyển ngẩng đầu lên nhìn thấy Hạ Liên Cảnh đang dựa vào cửa liếc mắt nhìn cô ta.
“Anh ta rất tin tưởng người phụ nữ của mình.
.
Ngôn Tình Ngược
Dù em có giải thích trăm lần cũng vô dụng.
Bây giờ hối hận sao? Nếu hôm qua em không cứu cô ấy, có lẽ bây giờ Hàn Thanh sẽ không đến nói những điều này với em”
“Hạ Liên Cảnh?”
Hứa Yến Uyển nhìn Hạ Liên Cảnh đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, nghe anh ta nói vậy, không chừng vừa rồi anh ta đều nghe được cuộc đối thoại của cô và Hàn Thanh.
Cô có chút buồn bực, nói: “Anh theo dõi tôi để làm gì? Tôi đã nói là tôi không cần anh giúp.
Cho dù Hứa Yến Uyển này có nghèo túng, cũng không có đàn ông đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không ở cùng một chỗ với loại người lưu manh như anhl”
Lưu manh!
Nghe thấy từ này, biểu cảm của Hạ Liên Cảnh thay đổi, anh ta sải bước về phía trước và bắt lấy cổ tay của Hứa Yến Uyển: “Em nói ai lưu manh!
Anh đã thay đổi bao nhiêu vì em mà em không nhận ra sao? Nếu em sẵn lòng ngoảnh lại nhìn anh, có thể em biết rõ rằng anh không giống như Hạ Liên Cảnh trước đây, nếu em sẵn sàng bỏ Hàn Thanh và theo anh ra nước ngoài, Hạ Liên Cảnh này có thể mãi mãi bảo vệ em mỗi ngày.
Hứa Yến Uyển, người đàn ông đó không thích em chút nào, vậy em khổ sở ở chỗ này làm gì? Em là cô chủ nhà họ Hứa, em cái gì cũng có, nhưng lại vì một người đàn ông mà khổ sở như vậy, ngay cả nhân phẩm cũng bị dẫm nát dưới chân, em cho rằng linh hồn chú Hứa và thím Hứa ở trên thiên đàng, có đau xót cho con gái của mình không?”
“Buông tôi ra!” Hứa Yến Uyển mạnh mẽ hất tay anh ta ra: “Tôi thế nào cũng không khiến anh xen vào, chuyện của tôi không cần anh quản.
Đừng đi theo tôi nữa, và tôi cũng sẽ không cần anh giúp.
Còn những gì anh vừa nói, dù có hết hy vọng, Hạ Liên Cảnh, tôi sẽ không bao giờ thích anh: Nói xong, Hứa Yến Uyển quay người bỏ đi không thương tiếc.
Trong phòng tiếp tân chỉ còn lại Hạ Liên Cảnh, có lẽ từ lưu manh kia chọc giận anh ta, tức giận đến mức đập tay về phía cửa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...