Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
“Cô thông minh đấy.”
Tô Cửu gật đầu, sau đó bĩu môi: “Tôi đoán có lẽ là có chuyện, hơn nữa còn là chuyện không nhỏ, nhưng về phần là chuyện gì thì tôi không rõ lắm.”
Nói xong, cô như nhớ tới thứ gì đó, nhìn thoáng qua phòng khách, nhỏ giọng hỏi: “Ban nãy các cô ngồi trong nói gì đó? Cái cô Hứa Yến Uyển này.”
Hàn Minh Thư buồn cười nhìn cô ta: “Người này làm sao? Sao không nói nữa di?”
“Khụ khụ, đây không phải là chưa rõ chuyện nên chưa dám nói bậy à?”
“Nói đi, với quan hệ của chúng ta thì sợ gì nữa?” Tô Cửu cũng cười sảng khoái như cô, cho dù Hàn Minh Thư không nói vậy, cô ta cũng sẽ nói cho Hàn Minh Thư biết.
“Trước kia khi Hứa Yến Uyển phải nhập viện, lúc tôi đi chăm sóc cô ta, ngày nào Tiểu Nhan cũng đưa cơm tới bệnh viện, sau đó còn thêm tài khoản Facebook của cái cô Hứa Yến Uyển kia.
Nhưng tôi phát hiện Hứa Yến Uyển có gì đó hơi lạ, không biết cô ta có ý đồ xấu gì đó không, nhưng chắc chắn là cô ta thích anh trai cô.”
“Ừ” Hàn Minh Thư thừa nhận: “Quả thật cô ấy thích anh tôi, không giấu được.”
Lúc vừa gặp được Hàn Thanh, ý tình nồng đắm giữa hai hàng lông mày kia nồng đến mức đứng cách đó mười mét vẫn cảm thấy được.
“Nhưng Tiểu Nhan không biết đâu, còn thân thiết với cô ả như vậy, cô nói xem, bình thường cô ấy cũng xem như lanh lợi, sao cứ đến lúc mấu chốt lại ngốc như vậy? Chẳng lẽ đây là mê hoặc đầu óc trong truyền thuyết sao?”
Hàn Minh Thư không ngờ Tiểu Nhan vậy mà lại làm thân với Hứa Yến Uyển, còn kết bạn Facebook nữa.
Vậy chuyện lần này có liên quan đến Hứa Yến Uyển hay không?
Nghĩ tới đây, đôi mắt Hàn Minh Thư sâu thêm mấy phần: “Tình huống bây giờ ra sao rồi? Anh tôi đâu? Cô có biết không?
“Biết.”
Tô Cửu gật đầu: “Anh ấy bảo tôi mua giúp một tấm vé tàu, đi với Tiểu Nhan rồi.”
Nghe vậy, đôi mày thanh tú của Hàn Minh Thư nhăn lại: “Có ý gì?”
“Tôi cảm thấy có lẽ là Tiểu Nhan giận dỗi, không muốn để ý anh cô chăng? Sau đó anh cô lập tức mua một tấm vé tàu đuổi theo cô ấy?”
Hàn Minh Thư cảm thấy cạn lời.
Hai người này đang làm gì vậy?
Sau khi biết Tiểu Nhan không ở tiệm mì, Hàn Minh Thư cũng không vội rời đi nữa, chạy đến phòng làm việc của Hàn Thanh, đặt Giá Nhỏ lên sofa xong rồi lấy di động ra gọi điện cho Tiểu Nhan.
Vậy mà kết quả thu được lại là: Xin chào, số điện thoại bạn đang liên lạc hiện không nằm trong vùng phủ sóng.
Chuyện gì thế này?
Hàn Minh Thư quẳng di động sang một bên, sau đó nhăn đôi mày xinh đẹp lại.
Rốt cuộc hai người này đang bày trò gì vậy?
Nhưng nếu đã có Hàn Thanh ở bên cạnh chăm sóc Tiểu Nhan, vậy thì không cân lo cô xảy ra chuyện nguy hiểm gì, còn chuyện cô đang muốn biết là rốt cuộc hai người này ra sao, có liên quan gì tới Hứa Yến Uyển không?
Dù sao chuyện này hẳn cũng không phải là chuyện nhỏ.
Bây giờ Hàn Minh Thư hơi hối hận, trước đây cô nên nói cho Tiểu Nhan nghe sớm một chút, kết quả sau đó bận bận rộn rộn, hơn nữa cô cũng cảm thấy Hứa Yến Uyển khá tốt tính, cho nên không để ý nữa.
Lại không ngờ rằng… Lòng người sẽ thay đổi.
Rất nhiều người sẽ có lúc không khống chế được hành vi của mình, cuối cùng không tự chủ nổi mà đi làm vài chuyện dù biết rõ đó là sai.
Bỏ đi bỏ đi, cô không cần lo lắng nữa, không có ai ở đây, cô nên vê nhanh cho rồi.
Miễn cho về trễ, lần sau Dạ Âu Thần lại không cho cô ra ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...