Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Nghe thấy, Hàn Thanh ngừng một lát rồi quay đầu nhìn cô: “Là anh đang lây cho em sao?”
Tiểu Nhan: “… Anh bị cảm à”
“Tối hôm qua trời mưa, có bị một chút.”
Tuy nhiên, thể chất của anh ta không tệ và đang hồi phục nhanh chóng.
Thế nhưng có vẻ như vì mấy ngày nay hai người họ cứ ôm ôm hôn hôn nhau suốt nên mới thế.
Nói không chừng cô thật sự bị anh ta lây bệnh.
Khi nghe thấy anh ta nói rằng mình có hơi cảm, Tiểu Nhan cảm thấy đau lòng, ôm lấy cánh tay anh ta: “Vậy bây giờ anh đã ổn chưa?”
“Nếu xảy ra chuyện, anh có thể chạy theo em như thế không?” Hàn Thanh cưng chiều nhéo mũi cô.
“Chẳng lẽ em thật sự bị anh lây bệnh sao?”
“Để phòng ngừa thì lát nữa em nên uống thuốc cảm đi.”
Tiểu Nhan nghiêm túc, gật đầu đồng ý, cho tới khi Hàn Thanh bưng một chén nước ấm và thuốc tới cho cô.
Cô đưa mắt nhìn viên thuốc trong tay anh ta, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện mình mang thai.
Cô đang mang thai vì thế không thể uống bừa được.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan Tiêu lập tức nói: “Em, em không uống đâu.”
“Sao?” Hàn Thanh tưởng cô sợ uống thuốc nên anh ta nhẹ giọng dỗ dành cô: “Chỉ là thuốc cảm thôi.
Không đẳng đâu.
Uống chút nữa sẽ hết ngay thôi.”
“Không, không, em không uống đâu.”
Tiểu Nhan đứng dậy leo lên giường chui vào chăn bông “Chỉ là hắt hơi vài cái thôi.
Không phải bị cảm đâu, em không muốn uống.”
Hàn Thanh: “…”
Ban nãy cô đã đồng ý, thế nhưng sao bây giờ lại không chịu uống thế này? Tiểu Nhan phủ chăn bông lên mình, cảm thấy chán nản.
Cô vốn định nhân dịp sinh nhật của Hàn Thanh sẽ nói cho anh ta biết việc cô đang mang thai để cho anh một bất ngờ.
Thế nhưng không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như thế, mặc dù bây giờ cả hai vẫn tốt thế nhưng nói bây giờ thì lại quá đột ngột.
Tốt hơn là nên chờ đợi.
Nhưng mà Hàn Thanh không biết tình trạng của cô, vẫn đang thuyết phục cô uống thuốc, Tiểu Nhan sống chết không muốn, cuối cùng Hàn Thanh thật sự không thuyết phục được cô, chẳng thể làm gì khác hơn là cho cô uống một chút nước nóng rồi đắp mền cho cô để cô có thể ngủ thật ngon.
Sau khi Tiểu Nhan nói lời chúc ngủ ngon với anh ta, cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hàn Thanh nghe tiếng thở đều đều, vẻ mặt không nói nên lời, bởi vì anh ta phát hiện cô gái này so với lúc trước có thể ngủ được rất nhiều.
Mấy ngày nay, ngoại trừ ngủ, thì vẫn là ngủ.
Hứa Yếu Uyển thực sự nhìn thấy cô theo sau Tiểu Nhan ra ngoài, vì vậy cô ta nhanh chóng theo cô lễ tân.
Sau đó cô ta nhìn thấy dáng vẻ thần bí của cô lễ tân kia hơn nữa sắc mặt của Tiểu Nhan cũng nhanh chóng thay đổi.
Cô ta đoán cô gái ở quầy lễ tân có lẽ đã nói với Tiểu Nhan rằng cô ta là vợ chưa cưới của Hàn Thanh.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nói cho Tiểu Nhan biết việc cô ta và Hàn Thanh từng có hôn ước.
Thế nhưng nếu có người nói cho Tiểu Nhan biết thì cũng không liên quan gì tới cô ta.
Tin nhắn sau đó cũng được gửi đi dưới sự thôi thúc của khát khao và hy vọng.
Sau khi gửi đi, Hứa Yến Uyển có chút hối hận, cô ta biết chính xác tin nhắn đó là có ý gì.
Nếu như người nào đó mà nhận được tin nhắn này thì nhất định sẽ suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng Hứa Yến Uyển lại không muốn giải thích nhiều.
Cô ta đành ích kỷ vậy.
Cô ta không còn gì cả.
Sau khi cô ta mất đi công ty mất đi thân phận, cô ta nhanh chóng trở về tìm Hàn Thanh, lúc ấy cô ta chỉ cảm thấy mình chỉ còn lại một mình Hàn Thanh.
Nhưng… Cuối cùng cô ta cũng mất đi Hàn Thanh Hiện tại cô ta không có gì, tại sao phải đối tốt với người khác như vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...