Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Suy nghĩ tới đây, ngón tay Hàn Thanh nhanh chóng đặt nhẹ lên trán cô, nhẹ nhàng vén những sợi tóc đang phủ xuống mặt cô ra sau, ánh mắt anh ta trở nên vô cùng dịu dàng.

“Ngủ ngon nhé!”
Hôm sau.

Tiểu Nhan cảm thấy mình đã ngủ một giấc vô cùng dài, lúc cô tỉnh lại nghiêng người qua bên cạnh thì lại đụng phải một thứ gì đó.

Cô mơ màng đơ tay chạm thở, cảm giác giống như mình vừa đụng vào một cánh tay.

Cảm nhận được điều đó, cô từ từ mở mắt ra, sau đó nhanh chóng nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Hàn Thanh đang xuất hiện trước mắt cô.

Anh ta vẫn còn nhắm mắt ngủ say, lúc ngủ gương mặt đẹp trai của anh ta cũng không hề có biểu cảm gì.


Đôi môi mỏng mím lại tạo thành một đường thẳng, áo sơ mi để mở hai nút ở trên, trông có vẻ như là một người cấm dục.

Vẻ đẹp trai này vô cùng động lòng người.

Khi Tiểu Nhan nghĩ đến mấy chữ này thì đột nhiên nuốt nước bọt một cái, sau đó nhanh chóng phản ứng, tại sao cô có thể bị sắc đẹp làm cho đầu óc mụ mị như thế này chứ?
Không được! Không thể như thế được! Lúc này cô phải nghĩ cách để bỏ trốn, cô không thể tiếp tục ở lại đây được, cô phải thừa lúc Hàn Thanh còn đang ngủ.

“Hàn Thanh!”
“Hàn Thanh!”
Cô vừa lên tiếng gọi Hàn Thanh, vừa dùng tay quơ quơ trước mặt anh một cái, thế nhưng người trước mặt lại không hề có chút phản ứng nào, động tác tay của Hàn Thanh trở nên mạnh hơn một chút.

Thế nhưng Hàn Thanh vẫn không hề tỉnh lại.

Tiểu Nhan cong môi, vừa khéo cô có thể thừa lúc anh ta còn đang ngủ say, cô phải nhanh chóng tìm thẻ căn cước và vì tiền của mình.

Lần này, sau khi cô có thể rời khỏi đây rồi thì sẽ không thể để cho anh ta có thể dễ dàng tìm được mình nữa.

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan nhẹ nhàng vén chăn bước xuống khỏi giường, đôi chân trần của cô đạp xuống nền nhà, Tiểu Nhan rón rén đi vòng sang bên kia.

Trước khi ngủ, Hàn Thanh vẫn luôn để đồ của mình lên tủ đầu giường bên kia.

Lúc Tiểu Nhan đi vòng qua bên đó thì nhanh chóng nhìn thấy điện thoại và ví tiền của anh đều đang để trên bàn thế nhưng lại không thấy đồ của cô ở đâu cả.

Cô có chút kinh ngạc nhìn về phía Hàn Thanh đang ngủ say trên giường.


Chẳng lẽ anh ta đã giấu mất ví tiền và điện thoại của cô rồi sao?
Anh có thể giấu ở đâu chứ?
Tiểu Nhan chỉ còn cách lục tìm ở tủ bên cạnh thế nhưng nếu lục soát sẽ làm phát ra tiếng động.

Lúc cô kéo cửa tủ ra, có thể nói là Tiểu Nhan đã dùng lực nhẹ nhất trên đời này để kéo nó ra.

Cô vừa kéo vừa nhìn về phía của Hàn Thanh, xác nhận anh ta vẫn còn đang ngủ say, cô mới yên tâm bắt đầu cúi xuống lục tìm.

Một cái tủ rồi lại hai cái tủ, thế nhưng Tiểu Nhan vẫn không tìm thấy ví tiền của mình.

Thế nhưng Tiểu Nhan vẫn không từ bỏ ý định, bắt đầu tìm kiếm ở những nơi đã tìm tối qua một lần nữa.

Thậm chí cô còn đi vô phòng vệ sinh để tìm thế nhưng vẫn không tìm thấy ví tiền của mình.

Sau một hồi tìm kiếm Tiểu Nhan gần như phát điên lên.

Khốn khiếp! Cuối cùng thì cái tên khốn đó đã giấu ví tiền và thẻ căn cước của cô ở đâu rồi?

Cô đã lục soát hết mọi ngóc ngách trong căn phòng này, thế nhưng Hàn Thanh vẫn chưa tỉnh lại.

Hiếm khi có dịp Hàn Thanh ngủ say như thế, Tiểu Nhan cảm thấy mình không thể bỏ qua cơ hội này.

Vì thế cô lại lục soát một vòng nữa, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên người Hàn Thanh.

Bây giờ cô đang cảm thấy nghi ngờ, có thể trước khi ngủ Hàn Thanh đã giấu ví tiền cũng như thẻ căn cước của cô giấu dưới gối hoặc bên trong chăn.

Suy nghĩ một chút, Tiểu Nhan nhanh chóng leo lên giường rồi chui vào trong chăn, cầm lấy điện thoại của Hàn Thanh mở đèn flash lên bắt đầu lục soát bên trong, cuối cùng lại không tìm thấy ví tiền mà lại nhìn thấy những cơ bụng đầy quyến rũ của anh.

Tiểu Nhan nhìn một lúc mà thấy chảy nước bọt, sau đó mới hồi phục lại tinh thần!
Không đượ!
c Ngay lúc cô chuẩn bị rụt tay về thì cổ tay cô nhanh chóng bị một lực nào đó bắt lấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui