“Đừng gọi tôi là Nhan Nhan.”
Tiểu Nhan lui về phía sau mấy bước, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm, cô đứng ở đó, hai mắt cụp xuống, sự tức giận bao trùm của người cô: “Tên từ trong miệng anh gọi ra, tôi cảm thấy chán ghét.”
Từ khi anh thừa nhận mình có vị hôn thể, Tiểu Nhan luôn cảm thấy mình là người thứ ba, và mất đi sự tôn trọng đáng có dành cho Hàn Thanh.
Có lẽ là quá tức giận, cho nên cô mới miễn cưỡng nói như vậy.
Hàn Thanh có lẽ cũng không ngờ rằng cô sẽ nói ra những lời nặng nề như vậy, chân mày nhíu lại thật chặt, đứng bất động tại chỗ.
“Chỉ vì chuyện này, nên em muốn chia tay với anh? Một câu giải thích cũng không muốn nghe?”
Chỉ?
Tiểu Nhan nhạy bén bắt được chữ này, cô buồn cười nhìn Hàn Thanh, anh dường như cảm thấy chuyện này không quan trọng, cũng đúng, dù sao anh cũng là đàn ông, người sẽ bị chỉ chỏ, bị mắng nhiếc sau lưng chỉ là chính cô.
Dù sao cũng quyết định chia tay với anh, cho nên Tiểu Nhan nói chuyện không thương tiếc một chút nào.
“Đúng, cũng bởi vì chuyện này, cho nên tôi muốn chia tay với anh, anh cảm thấy không nghiêm trọng đúng không? Tôi lại cảm thấy rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức sau này tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa, được chưa? Tôi đã nói xong, tổng giám đốc Hàn, anh có thể đi rồi!”
La Tuệ Mỹ và ba Chu núp sau cánh cửa, nghe lén hai người nói chuyện, nghe thấy vậy trố mắt nhìn nhau, không dám thở mạnh một tiếng.
Bởi vì bọn họ cũng không ngờ con gái bọn họ lúc đối mặt với Hàn Thanh sẽ có tính khí lớn và mạnh như vậy thế, nói chuyện còn sắc bén như vậy, vừa lịch sự lại còn trực tiếp.
Hàn Thanh đứng yên tại chỗ nhìn Tiểu Nhan một lúc lâu, anh rõ ràng thấy được tia lửa trong mắt của cô gái nhỏ.
Có thể anh không hiểu, chuyện này đúng là anh không đúng, nhưng cũng không có nghiêm trọng đến mức mở miệng đã nói chia tay chứ?
“Anh đi đi!” Tiểu Nhan đuổi anh: “Tôi nói không muốn thấy anh, sao anh lại mặt dày mày dạn đứng ở chỗ này?”
Bởi vì cô một mực đuổi Hàn Thanh, vốn là tâm trạng của Hàn Thanh cũng không ổn lắm, bây giờ nghe cô một mực nói như vậy, trong lòng cũng tức giận một chút: “Em chắc chắn chứ?”.
Truyện chính ở == TRÙM TRUYỆN.мE ==
“Chắc chắn, nhất định và khẳng định, bây giờ anh đi ngay đi.”
Có lẽ là bị cô làm cho tức giận, Hàn Thanh, thật sự muốn xoay người rời đi, nhưng suy nghĩ một chút, anh lại bước về phía trước một bước.
“Đừng quậy nữa có được không?”
Quậy?
Tiểu Nhan không ngờ lúc này anh lại còn cảm thấy mình đang quậy.
Anh xem những thứ này đều là chuyện nhỏ sao?
“Nếu anh đã cảm thấy tôi đang quậy, vậy anh cũng đừng nữa tới tìm tôi, hôm nay cứ như vậy đi.”
Nói xong, Tiểu Nhan trực tiếp xoay người đi vào phòng, rầm một tiếng nhất Hàn Thanh ở ngoài cửa.
Mà hai người đang ở sau cửa nghe lén lúc này cũng vừa vặn đối mắt với Tiểu Nhan.
Ba người, trợn to mắt nhìn nhau.
Thật lâu sau, ba Chu lúng túng sở một mũi của mình một cái, ngượng ngùng cười nói: “Nhan Nhan này, mấy đôi tình nhân trẻ ở chung với nhau, có cãi nhau là chuyện bình thường, con là một cô gái, có chút tức giận cũng đừng hung dữ như vậy, nói chuyện phải chú ý một chút.”
Tiểu Nhan đứng tại chỗ không động, vẻ mặt u ám như tro tàn.
Ba Chu tiếp tục nói: “Câu chuyện giữa con và Tiểu Thanh lúc nãy, ba và mẹ đã nghe hết rồi, mặc dù cảm thấy lúc nói chuyện, con rất tức giận, nhưng là…”
“Ba, mẹ.”
Tiểu Nhan nghiêm túc nhìn hai người, nhẹ giọng nói: “Con muốn chia tay với anh ấy.”
La Tuệ Mỹ: “…”
Ba Chu: “…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...