Khi hỏi cái loại vấn đề này, giọng của Hàn Thanh tận lực hạ thấp mấy phần, cho người ta một loại cảm giác rất câu dẫn người, giống như cố ý trêu chọc cô.
Tiểu Nhan lập tức lắc đầu: “Thôi đi, trong công ty nhiều chuyện như vậy, anh đi về trước đi.”
“Sao lại lắm lời như vậy? Trước nhắm mắt lại đi ngủ, việc khác đừng quan tâm.”
Tiểu Nhan: “.
Ừ.”
Cô nhắm mắt lại, thế nhưng sai khi nhắm mắt lại luôn luôn có thể cảm giác được ánh mắt của Hàn Thanh trên mặt của cô, việc này khiến cho cô rất không được tự nhiên, thế là lại mở mắt ra, quả nhiên thấy Hàn Thanh đang canh chừng mình.
Sau khi ánh mắt của hai người đối diện một lúc, Tiểu Nhan trở mình đổi cái tư thế.
Đưa lưng về phía anh.
Nếu như lại để cho anh nhìn chằm chằm mình ngủ như thế, cô chắc chắn không ngủ được, cho nên đành phải đưa lưng về phía anh.
Mà Hàn Thanh cũng đại khái biết được hoàn cảnh quẫn bách của cô, đối với việc cô quay người cũng không làm gì, vẫn như cũ an tĩnh mà ngồi ở bên cạnh.
Trong phòng rất yên tĩnh, ngay từ đầu, Tiểu Nhancòn có thể nghe được tiếng hít thở của Hàn Thanh, còn có tiếng hít thở của mình, càng về sau, cô dần dần buồn ngủ.
Mí mắt càng ngày càng nặng, cho đến khi hoàn toàn nhằm lại, lỗ tại cũng không nghe thấy tiếng động gì nữa.
Hàn Thanh một mực trông chừng cô, cho đến khi anh nghe được tiếng hít thở đều đều của cô gái nhỏ, anh cũng không có gấp, lẳng lặng đợi một hồi, xác định cô gái nhỏ ngủ say, lúc này mới đứng dậy đắp kín chăn cho cô, sau đó nhìn cô trong lúc ngủ mơ, quan sát một hồi lâu, cúi người đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Giữa lúc Tiểu Nhan ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác giống như có đồ vật mềm mại gì đó chạm vào trán của mình, cảm giác rất mềm, giống như thạch vậy Nhưng rất nhanh, loại xúc cảm này đã biến mất.
Cô cũng không có để ý kỹ, rất nhanh lại mất đi ý thức.
Đợi đến khi cô tỉnh lại đã là buổi tối, Tiểu Nhan dụi dụi mắt vén chăn lên ngồi dậy, nhìn thấy ngoài cửa sổ đã đen, phòng khách có tiếng nói chuyện truyền đến.
Cô một bên ngáp một cái, một bên đứng dậy lấy dép rồi đi ra ngoài.
Lúc đi đến phòng khách, Tiểu Nhan còn đang vò mớ tóc rối bời trong khi ngủ, ngáp một cái lại một cái, sao vẫn buồn ngủ như thế nhỉ? Rất muốn ngủ tiếpmột lúc.
Nhưng rất nhanh con sâu buồn ngủ của Tiểu Nhan đã bị hù chạy, bởi vì cô nhìn thấy trong phòng khách nhiều hơn một bóng người cao lớn, lúc này người kia ngồi ở trên ghế salon, một đôi chân dài đến mức gần như không còn chỗ để đặt chân, mà khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng hơi nghiêng, mang đầy vẻ hiền lành trên mặt, đang trò chuyện với ba Chu.
Hàn Thanh!
Ý thức của Tiểu Nhan rốt cuộc tìm về, cô nghĩ đến chuyện trước khi mình ngủ Hàn Thanh đến tìm cô, không nghĩ tới sau khi mình ngủ một giấc tỉnh lại mà người thế mà còn ở trong nhà mình.
Mà cô, bộ dáng thế này đã đi ra, không cần soi gương, Tiểu Nhan cũng biết bộ dạng hiện tại của chính mình có bao nhiêu lôi thôi.
Nhưng may mắn Hàn Thanh đang nói chuyện với Ba Chu, cũng không có chú ý tới bên này.
Cho nên lúc cô dự định vụng trộm trở về phòng đi thay quần áo, giọng nói của La Tuệ Mỹ lại không đúng lúc vang lên.
“Nhan Nhan, cái con bé này rốt cuộc bò lên được khỏi giường rồi à? Nhưng con đứng ngốc ở đó làm gì? Nhanh đi thu thập một chút sau đó rửa mặt rửa tay chuẩn bị ăn cơm chiều đi.”
Tiểu Nhan đang chuẩn bị lặng yên không một tiếng động vụng trộm bay về phòng: 11 Mà bởi vì lời nói kia của La Tuệ Mỹ, Ba Chu và Hàn Thanh bên kia cũng theo nới phát ra thanh âmmà nhìn sang, sau đó vừa hay nhìn thấy Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan cảm thấy ảo não đến không được, sốt ruột đến mức muốn tìm kế đất chui xuống dưới, vậy mà lúc này hết thảy cũng không kịp, cô cũng không kịp nhìn xem Hàn Thanh tỏ vẻ mặt gì, quay người giẫm lên dép lê cộc cộc chạy vào trong phòng của mình.
Am!
Sau khi đóng cửa phòng, lúc này Tiểu Nhan mới đỡ, đi vào toilet đánh răng rửa mặt, cô chải chải tóc của mình, phát hiện tóc bị cô ngủ đến rối hết, nhưng bây giờ gội đầu hoàn toàn cũng đã không kịp, hay nhất là Tiểu Nhan bây giờ không có biện pháp, chỉ có thể buộc lên, đổi một bộ quần áo bình thường mới đi ra ngoài.
Nhưng xem ra khí sắc của cô giống như không tốt lắm, nếu không thì đánh cái son môi?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...