Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Trong lòng Lâm Thấm Nhi hậm hực. Người đàn ông của cô ấy còn chưa được hưởng mùi vị của người phụ nữ như cô ta đâu, đợi khi anh ta biết cái gì gọi là sống không bằng chết, thì đến lúc đó sẽ không cần cô nữa.
Một sự giêu cợt cực độ lóe lên trong mắt Lâm Thấm Nhi, một ý tưởng đã hình thành trong đầu cô ta. Buổi tối có một bữa tiệc bên bờ biển, có thể tự do tham gia. Tiểu Nhan hào hứng kéo Hàn Thanh đến, sau đó lại gặp vài cặp đôi đã lên thuyền lúc trước, trong đó có một cặp đã chụp ảnh cho Tiểu Nhan lúc chiều.
Sau khi nhìn thấy Tiểu Nhan thì liếc sang và bắt đầu buôn chuyện: “Thế nào rồi? Cô ta có ngừng quấy rầy không?”
Tiểu Nhan nhớ lại buổi chiều mình oán hận Lâm Thấm Nhi, cô nghiêng đầu: “Nếu cô ta thức thời thì sẽ không dây dưa nữa nhỉ?”
Người phụ nữ cười cười: “Hả? Nghe như thể em đã giải quyết được cô ta rồi à?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan nhịn không được cười, cô nhẹ giọng thanh minh cho bản thân: “Nào có?
Em không phải người bạo lực như vậy, chỉ là trao đổi thôi”
“Trao đổi mà có thể giải quyết người được cũng đủ thấy em giỏi rồi, không nghĩ tới nhìn em yếu đuối như vậy, như một con mèo chưa lớn mà cũng có thể xử lý người khác?”
Nghe đối phương trêu ghẹo mình giống như con mèo nhỏ, trong lòng Tiểu Nhan không nhịn được bĩu môi nói: “Thoạt nhìn em yếu như vậy sao?”
Người phụ nữ kia gật đầu: “Thoạt nhìn yếu thật, giống như cô em gái ngây thơ, tuổi lại nhỏ, lại ngây ngô, chồng cô lại chững chạc, ổn định và xuất chúng. Em nói xem cô ta không nhìn chòng chọc vào em thì nhìn chòng chọc ai?”
Tiểu Nhan: “Cái này là trách em à?”
“Được rồi, buổi tối chơi vui vẻ, chúng tôi đi trước nhé”
Tiểu Nhan gật đầu với người bên kia, sau đó lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh gửi cho Hàn Minh Thư, để chia sẻ với cô niềm vui của đêm này.
Hàn Minh Thư bên kia gửi một dấu chấm lửng qua, có vẻ không vui. Tiểu Nhan hơi nghỉ hoặc một chút, liền hỏi cô là làm sao vậy.
Ai ngờ Hàn Minh Thư không trả lời mà còn hỏi lại: “Cuộc hành trình của mấy người còn có năm ngày là kết thúc à?”
Còn có năm ngày là kết thúc sao? Tiểu Nhan nháy nháy mắt, trong lòng cô nổi lên sự không nỡ.
Không ngờ thời gian lại trôi nhanh như thế.
Vốn dĩ trước khi bước chân vào hành trình này, trong lòng cô vẫn luôn thấp thỏm không yên mà bây giờ một nửa thời gian đã trôi qua rồi.
Tiểu Nhan chỉ có thể đáp lại bằng một tiếng: “Vâng”
Sau đó Tiểu Nhan ngẩng đầu lên và liếc nhìn ra biển. Biển về đêm rất đẹp. Bọn họ vẫn luôn ở chỗ này nên có cơ hội được ngắm cảnh trăng nhô lên từ biển. Từ một khoảng cách xa, Tiểu Nhan nhìn thấy một nửa của mặt trăng khổng lồ mọc lên. Một nửa của nó giống như ẩn trong nước, mà nửa đang nhô lên lại được phản chiếu trên mặt nước. Vì vậy, một mặt trăng tròn đã được hình thành, trông nó đặc biệt đẹp đẽ. Cô không thể không chụp lại cảnh này và tiếp tục gửi nó cho Hàn Minh Thư. Kết quả là cô lại phát hiện ra rằng Hàn Minh Thư lại chẳng hề trả lời tin nhắn của cô, bên kia vẫn luôn biểu thị trạng thái đang gõ chữ.
Hửm? Tiểu Nhan cảm thấy có chút kỳ quặc. . Bạn đang đọc 𝑡𝗋𝑢yện 𝑡ại _ 𝒯𝗋ùm𝒯𝗋 𝑢yện.𝖵n _
Cô chống cằm và gửi đi bức ảnh chụp mặt trăng.
Kết quả là cô thấy Hàn Minh Thư ở phía bên kia mấy lần đều đang ở trạng thái đang gõ chữ, rồi lại chẳng lên tiếng gì nữa. Tiểu Nhan cảm thấy thật sự rất kỳ quái.
Thế này là sao nhỉ? Trước giờ khi Minh Thư gửi tin nhắn cho cô ấy dường như chưa từng có chuyện như vậy.
“Cậu sao thế?”
Hàn Minh Thư lại gửi đến một loạt dấu chấm lửng. Một lúc sau cô gửi đến một biểu cảm dễ thương: “Không có chuyện gì, tớ đột nhiên nghĩ ra một chuyện muốn nói với cậu, nhưng vừa rồi tớ lại nghĩ vẫn nên đợi cậu về rồi hãy nói. Cậu cứ chơi vui vẻ trước đi đã nha.”
“A? Có chuyện gì mà phải đợi tớ về mới nói chứ? Bây giờ cậu nói luôn cho tớ đi!”
Hàn Minh Thư không nói ra thì còn đỡ, nhưng cô vừa nói thì Tiểu Nhan đã hoàn toàn bị kích động bởi sự tò mò. Cô ấy phải lôi kéo Hàn Minh Thư nói cho cô ấy biết trước mới được. Hàn Minh Thư thấy Tiểu Nhan bên kia không ngừng thăm dò, lông mày thanh tú của cô không khỏi nhíu lại. Cô căn môi dưới và nhớ lại những gì đã xảy ra hôm nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...