Đây là lần đầu tiên Tiêu Túc tiếp xúc thân mật với một cô gái như vậy, có chút không quen.
Nhưng dù sao anh cũng đã hứa với cô rồi, vì vậy đành cố gắng chịu đựng.
“Ừm”
Anh trầm giọng trả lời.
Giang Tiểu Bạch cẩn thận nhìn anh một cái, nhìn lên vết sẹo của anh.
Vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Bỏ đi, mẹ cô chắc cũng không đáng ghét như cô Hứa đó, lúc nào cũng lấy vết thương của người khác ra bới móc, vì vậy chắc cô cũng không cần nhắc trước chuyện này.
Nghĩ vậy, Giang Tiểu Bạch liền bước lên nhấn chuông cửa.
Chuông cửa vừa kêu không lâu, cửa liền mở ra.
Mẹ Giang đứng ở trước sảnh nhìn hai người họ đầy cảnh giác.
Giang Tiểu Bạch cười ngọt ngào, gọi một tiếng: “Mẹ!”
Mẹ Giang không nhìn cô, ánh mắt trực tiếp quét về phía Tiêu Túc, vân đang một mực đánh giá anh.
Vẻ mặt Tiêu Túc bình tĩnh, không nhanh không chậm chào hỏi: “Bác gái, con chào bác!”
Mẹ Giang vấn luôn quan sát anh, híp mắt trả lời: “Cậu chính là bạn trai của con bé Tiểu Bạch nhà tôi?”
Tiêu Túc gật đầu, không tỏ ra có gì khác thường, đưa quà trong tay tặng cho mẹ Giang: “Lần đầu gặp mặt, con có chút quà biếu bác”
Nhưng mẹ Giang không hề nhận quà trong tay Tiêu Túc.
Vì bà vẫn luôn quan sát anh,vậy nên khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt Tiêu Túc, khóe môi bà khẽ động, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Giang Tiểu Bạch sợ rằng mẹ cô sẽ nói ra gì đó, vội vàng vừa nhận lấy đồ trong tay Tiêu Túc vừa nói: “Mẹ, sao mẹ lại như vậy.
Trước đó không phải mẹ một mực đòi con đưa bạn trai về sao? Bây giờ con đưa về rồi, mẹ thân thiện một chút đi mà, đừng nghiêm túc như vậy chứ!”
Nghe vậy, mẹ Giang tức giận lườm Giang Tiểu Bạch: “Sao mà mẹ biết được cậu ta có phải là con tạm thời tìm đến để qua mặt mẹ hay không? Hai đứa bàn bạc trước với nhau rồi chứ gì?”
Giang Tiểu Bạch: “Mẹ, nếu mẹ còn nói như vậy nữa, có khi con gái mẹ mất luôn anh bạn trai này đấy ạ”
Mẹ Giang lúc này mới nghiêng người sang, vội vàng nói: “Vào đi.”
“Đi thôi” Giang Tiểu Bạch vội vàng kéo tay Tiêu Túc vào trong, làm bộ như đang vô cùng căng thẳng.
Vào đến phong khách, sau khi ngồi xuống, mẹ Giang cũng không hỏi gì, chỉ nhìn về phía Giang Tiểu Bạch: “Đi vào bếp gọt ít hoa quả ra đây”
Gọt hoa quả?
Giang Tiểu Bạch chớp chớp mắt: “Bây giờ gọt hoa quả ấy ạ? Như vậy hình như không hay lắm?”
“Bảo con đi thì cứ đi đi, nói nhiều như vậy làm gì”
Thực ra Giang Tiểu Bạch không muốn vào bếp là vì cô biết mẹ Giang đang muốn tách cô ra, có lẽ là muốn thử Tiêu Túc, hoặc là muốn nói với anh gì đó.
Giang Tiểu Bạch không muốn đi,cô sợ mình đi rồi Tiêu Túc sẽ bị lộ.
Dù sao thì trước đây anh đã vô cùng chính nghĩa mà biểu thị, anh sẽ không cùng cô lừa gạt người lớn.
Lỡ như sau khi cô đi, Tiêu Túc không chịu nổi áp lực thì sao?
Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Bạch kiên quyết lắc đầu: “Con không muốn ăn hoa quả”
Mẹ Giang tức giận đánh một cái vào sau gáy cô, quát: “Mẹ muốn ăn vậy được chưa? Có đi hay không thì bảo?”
„ Giang Tiểu Bạch: “…: Tiêu Túc nhẹ nhàng cười: “Tiểu Bạch, đi đi”
Một tiếng gọi “Tiểu Bạch” này thật sự đã khiến trái tim đang dao động bất ổn của cô ấy bình tĩnh trở lại.
Giang Tiểu Bạch ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Túc, thấy ánh mắt cậu ta nhìn mình, ý bảo bản thân hãy yên tâm, cô ấy chỉ có thể gật đầu.
.
truyện kiếm hiệp hay
Nhưng sau đó, cô ấy lại quay sang mẹ Giang, trề môi ra nói: “Vậy con đi gọt hoa quả đây, mẹ đừng có mà bắt nạt anh ấy đấy!”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch dường như do dự không nỡ đi vào nhà bếp, đi một bước lại ngoảnh đầu lại nhìn Tiêu Túc.
Trong lúc đó, trên môi Tiêu Túc vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Cậu ta không ngừng trao cho Giang Tiểu Bạch ánh mắt trấn an.
Từng cử chỉ từng sự giao tiếp giữa hai người này đều lọt hết vào mắt mẹ Giang, bà ấy tức giận nhìn Giang Tiểu Bạch một cái, sau đó trong lòng bà ấy thầm măng một câu: “Con nhóc đáng chết này!”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...