“Lương tâm là cái gì? Có thể ăn vào bụng sao, ha ha…”
Giang Tiểu Bạch lật mặt nhanh như lật bánh tráng, sau khi tự hỏi một lúc, cô ấy nhanh chóng quyết định gửi tin nhắn cho Tiêu Túc, nói rằng mình có chuyện cần cậu ta giúp, hơn nữa còn nhắc đến chuyện lần trước cô ấy từng giúp cậu ta để cậu ta không thể từ chối cô ấy.
Lúc Tiêu Túc nhận được tin nhắn của Giang Tiểu Bạch thì cậu ta đang rất bận, thấy dòng chữ Giang Tiểu Bạch hẹn cậu ta ra quán cà phê thì nhíu mày.
Ngay khi đang tính trả lời rằng mình không rảnh, lại thấy Giang Tiểu Bạch nhắn thêm một tin: “Lần trước tôi giúp anh một lần nên anh phải tới đó! Chắc là anh cũng không muốn nợ tôi một ân tình mãi đâu ha?”
Nhìn thấy dòng tin này, Tiêu Túc bỗng đau đầu không thôi, quả thật… cậu ta không thích nợ ân tình của người khác.
Đặc biệt là của phụ nữ.
Nghĩ tới đây, Tiêu Túc chỉ có thể đồng ý.
Sau khi nhận được lời đồng ý của đối phương, Giang Tiểu Bạch lập tức nhảy nhót mở cửa đi ra ngoài.
Mẹ Giang thấy con gái ở trong phòng ngây người cả nửa ngày, nghĩ rằng cô ấy đã sửa soạn xong rồi, ai ngờ lúc cô ấy bước ra vẫn là bộ dạng cũ, không hề có tí biến hóa nào.
Quét mắt nhìn một cái, mẹ Giang tức khắc cảm thấy tức giận ngập trời, bà chỉ thẳng mặt cô ấy: “Tiểu Bạch, con…
Giang Tiểu Bạch hai ba bước gộp thành một chạy tới nắm lấy ngón tay của mẹ Giang, vừa nắm vừa cười tủm tỉm nhìn bà: “Mẹ, mẹ trước đừng có giận, con có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với mẹ”
“..
Chuyện gì? Nếu là không muốn đi xem mắt, vậy mẹ sẽ không đồng ý! Hôm nay con nhất định phải đi coi mắt cho mẹ, mẹ đã tìm hiểu qua đối tượng rồi, mọi phương diện đều rất khá, dù là diện mạo hay tính cách cũng là trăm người có một đói!”
“Mẹ, con không có nói chuyện đó, con chỉ muốn hỏi mẹ là, nếu con gái mẹ có bạn trai thì mẹ còn lôi đầu con đi xem mắt không?”
Nghe xong, mẹ Giang nhếch môi cười khinh bỉ: “Đương nhiên là không rồi, nếu con có bạn trai thì mẹ còn phải lo lắng làm chi? Vấn đề là con không có, một đứa ế kinh niên như con, ở đâu ra mà có bạn trai chứ?”
Giang Tiểu Bạch mặt mày nghiêm túc nói: “Không đúng, con có bạn trai.”
Mẹ Giang hiển nhiên không tin, cũng không để lời cô nói ở trong lòng.
Giang Tiểu Bạch vỗ ngực cam đoan: “Mẹ, lời con nói đều là sự thật, con thật sự có bạn trai rồi, chỉ là không có nói cho mẹ biết thôi”
“Mẹ nói con biết nhá, Giang Tiểu Bạch, còn đừng cho rằng mẹ giống ba con, bị con nói xạo hai ba câu là đã cho qua chuyện rồi.
Nếu con có bạn trai thật thì dắt vê đây cho mẹ xem coi, ngay cả cái bóng cũng không thấy mà dám nói mình có bạn trai hả?”
“Dắt thì dắt, tối nay con lập tức dắt anh ấy về!
Nhưng nếu con dắt anh ấy về đây, thì mai mốt mẹ không được ép con đi xem mắt nữa”
mà có bạn trai chứ?”
Giang Tiểu Bạch mặt mày nghiêm túc nói: “Không đúng, con có bạn trai.”
Mẹ Giang hiển nhiên không tin, cũng không để lời cô nói ở trong lòng.
Giang Tiểu Bạch vỗ ngực cam đoan: “Mẹ, lời con nói đều là sự thật, con thật sự có bạn trai rồi, chỉ là không có nói cho mẹ biết thôi”
“Mẹ nói con biết nhá, Giang Tiểu Bạch, còn đừng cho rằng mẹ giống ba con, bị con nói xạo hai ba câu là đã cho qua chuyện rồi.
Nếu con có bạn trai thật thì dắt về đây cho mẹ xem coi, ngay cả cái bóng cũng không thấy mà dám nói mình có bạn trai hả?”
“Dắt thì dắt, tối nay con lập tức dắt anh ấy về!
Nhưng nếu con dắt anh ấy về đây, thì mai mốt mẹ không được ép con đi xem mắt nữa”
Lúc Tiêu Túc đến quán cà phê, ngồi xuống rồi vẫn chưa thấy bóng dáng Giang Tiểu Bạch đâu.
Nếu chỉ có một mình, thì anh ta chỉ gọi một tách cà phê, nhưng vì lịch sự, anh ta lại gọi thêm một ly trà sữa cho Giang Tiểu Bạch, sau đó ngồi tại chỗ đợi.
Một phút, hai phút, rồi năm phút…
Mười phút đồng hồ trôi qua, Giang Tiểu Bạch vẫn chưa xuất hiện.
Tiêu Túc hơi chau mày, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, chẳng lẽ mình bị chơi xỏ? Cô bé kia đang trả thù mình?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...