Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Tiểu Nhan: “..”
Cô nghiêng đầu sang một bên, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc kỳ quái.

Hình như là vậy.

“Nhưng mà..” Tiểu Nhan căn môi dưới, biểu cảm hơi rối rắm: “Đó là trong tình huống không còn cách nào khác, nếu có biện pháp, anh vẫn sẽ thuê thêm một phòng phụ sao?”
Nói đến đây, Tiểu Nhan lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.

Vì sao Hàn Thanh lại không muốn ngủ cùng cô, hai người ngủ cùng nhau thì anh cũng sẽ không làm gì mình, nhưng mà…
Khi cô đang suy tư, trên đầu đột nhiên cảm thấy tê rần.

Tiểu Nhan than nhẹ một tiếng, phục hồi tinh thần lại, ánh mắt ai oán nhìn Hàn Thanh.


“Tại sao tự nhiên anh lại đánh em?”
“Không đánh em thì để em tiếp tục suy nghĩ lung tung đi đâu à? Bé ngốc này, em là một cô gái, mà anh lại là đàn ông, ở trong cùng một phòng thì người có hại chính là em”
Cái gì?
Thì ra là anh nghĩ như vậy, cảm thấy người bị hại sẽ là mình cho nên mới không muốn ở cùng phòng với cô sao?
“Nhưng mà em không cảm thấy như vậy!”
Tiểu Nhan lắc đầu, theo bản năng lắc tay anh càng nhanh: “Chúng ta đang lấy thân phận vợ chồng đi du lịch, nếu để người khác biết chúng ta không ở chung một phòng, có phải sẽ..”
Nói đến đây, Tiểu Nhan bỗng dưng nhận ra có gì đó không đúng.

“Không phải, thật ra ý của em là..”
“Không cần giải thích” Hàn Thanh liếc cô “Nói thẳng ra là em muốn ngủ cùng phòng với anh”
“Không phải như thế!” Tiểu Nhan cực lực phủ nhân: “Em chỉ lo lắng nhân viên công tác hiểu lầm thôi, không phải em nghĩ như vậy đâu…”
“Được”
Hàn Thanh giữ đầu cô, đột nhiên ghé sát vào người cô: “Đó đều là anh nghĩ như vậy, tất cả đều là anh nghĩ, được chưa?”

Anh đã nói như vậy rồi, nếu Tiểu Nhan còn tiếp tục phủ nhận nữa thì sẽ cỏ vẻ kiểu cách quá, vì thế cô chỉ có thể cúi đầu, mặt đỏ bừng nói: “Vậy… vậy thì ở chung một phòng.”
Nhân viên công tác đi đằng trước phát hiện hai người không theo kịp, đang muốn quay người gọi hai người thì thấy mặt Tiểu Nhan đỏ bừng, vừa nói cái gì đó với Hàn Thanh, mà Hàn Thanh cũng đang kề sát vào cô.

Nghĩ đến cảnh tượng trên thuyền kia, nhân viên công tác chỉ có thể ngượng ngùng vuốt mũi, không đến gần, đứng tại chỗ, đánh trống lảng nhìn mây nhìn trời đợi hai người.

Trong lòng anh ta thâm nghĩ, sau khi trở về nhất định phải đồng ý mấy cuộc xem mắt mẹ sắp xếp cho mình, lỡ như tìm được bạn gái luôn thì sao?
Đến lúc đó anh ta có thể đi du lịch cùng với bạn gái, cũng không cần phải ăn cơm chó của những người khác nữa!
Sau khi thành công vào được khách sạn, Tiểu Nhan rất nhanh đã bị cảnh tượng trong phòng dọa đến sợ ngây người, sau đó vừa cảm thán vừa gọi video với Hàn Minh Thư.

“Thế nào? Khung cảnh rất tốt đúng không?
Tiểu Nhan quay toàn bộ cảnh trong phòng khách sạn, đắc ý nói với Hàn Minh Thư: “Lúc trước các cậu không đến, cơ hội tốt như vậy lại để cho bọn tớ”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư bất đắc dĩ nhìn Tiểu Nhan đang đắc ý, thấp giọng nói: “Được rồi, chẳng lẽ cậu đã quên mất vì sao tớ lại đặt ra chuyến du lịch này à?”
Tiểu Nhan vội vàng nhớ lại, chuyến du lịch trăng mật lần này thật ra là Hàn Minh Thư cố tình ngụy trang.

Hai người căn bản không tính đi du lịch cùng nhau, chẳng qua là Hàn Minh Thư muốn âm thầm ở trong bóng tối thúc đẩy cho cô mà thôi.

Tiểu Nhan nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện Hàn Thanh đang đứng ở ban công phía xa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra nói: “Đừng nói lung tung, coi chừng bị anh cậu nghe được đói”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui