“Giá Nhỏ á!” Kiều Trị chỉ chỉ Giá Nhỏ trong lòng anh tức giận nói: “Tôi phải làm cha nuôi của bé!”
Dạ Âu Thần nhếch môi, cười lạnh: “Tôi không đồng ý.
“Tôi mặc kệ cậu, dù sao tôi cũng đã nói với chị dâu nhỏ rồi, chị dâu nhỏ sẽ đồng ý thôi!”
“Thật sao?”
“Uất Trì! Cậu không thể qua cầu rút ván như vậy chứ, nhớ lại xem trước đây lúc ở nước ngoài ai là người đã mai mối cho các người.
Lúc ấy cậu còn đang mất trí nhớ đấy, không thèm đối xử tốt với chị dâu nhỏ, không phải là tôi vẫn luôn giúp đỡ chị dâu nhỏ đấy sao, nếu không! Hai người các người có thể có ngày hôm nay ư?!”
Về điểm này, lưng Kiều Trị lại thẳng tắp, bởi vì đúng là lúc trước anh ta đã giúp đỡ Hàn Minh Thư rất nhiều chuyện.
Nghe anh ta nói xong, Dạ Âu Thần hơi nhíu mày lại, vì lời nói của anh ta không sai.
Lúc ấy anh đang bị mất trí nhớ nên không thể chăm sóc cô.
Thấy Dạ Âu Thần không trả lời, vẻ mặt Kiều Trị có chút hả hê: “Thế nào? Có phải không còn lời nào để nói không? Mau để tôi ôm con gái nuôi của tôi cái nào!”
Nói xong, Kiều Trị đi về phía Giá Nhỏ, dáng đi của anh ta vô cùng quái dị.
Anh ta tưởng rằng lần này có thể ôm được GiáNhỏ, ai biết vừa mới tiến lại gần… Anh ta lại bị Dạ Mạc Thầm đá ra xa.
Kiều Trị: “… Rốt cuộc thì cậu muốn thế nào?”
“Tôi thiếu ơn cậu, nhưng Giá Nhỏ không thể làm con gái nuôi của cậu được.”
Loại đàn ông có dục vọng độc chiếm mạnh mẽ như Dạ Âu Thần, dù cho con gái vẫn còn nhỏ nhưng sao có thể đưa cho người khác chứ? Càng đừng nói tên ngốc như Kiều Trị, để anh ta làm cha nuôi của Giá Nhỏ, sợ là sau này Giá Nhỏ lớn lên sẽ bị anh ta dạy hư mất.
“Vì sao?” Kiều Trị tức giận bất bình hỏi: “Gia thế nhà tôi tốt đẹp, nhân phẩm lại đáng tin cậy, làm cha nuôi con bé rồi sau này làm chỗ dựa cho con bé luôn, có gì mà không tốt chứ?”
Dạ Âu Thần liếc anh ta một cái, ánh mắt kia lạnh căm: “Cậu thấy con gái Dạ Âu Thần tôi, cháu gái của tập đoàn Uất Trì còn cần Kiều Trị cậu làm chỗ dựa cho nó à?”
Những lời này làm Kiều Trị á khẩu không trả lời được.
Anh ta gãi gãi đầu, thấy cũng đúng Bố là tổng giám đốc tập đoàn họ Dạ, ông ngoại chủ tịch tập đoàn Uất Trì, cậu lại là tổng giám đốc tập đoàn họ Hàn.
Với bối cảnh thân phận hùng mạnh như vậy, nhà họ Kiều bọn họ nháy mắt chẳng là gì cả.
Nhưng Kiều Trị cũng không phải loại người dễ bỏ cuộc, anh ta suy nghĩ cẩn thận xong tiếp tục mặt dày mày dạn mà mở miệng nói: “Nghe có vẻ là không cần thiết, dù sao lai lịch của Giá Nhỏ cũng.cường đại như vậy, nhưng ~ đã có ba cái lai lịch rồi thì không ngại xem xét thêm một cái nữa chứ?”
Kiều Trị cười giống như tên ngốc, đứng dậy vội lén chạy đến chỗ Dạ Âu Thần cách đó không xa, vẫy tay với Giá Nhỏ: “Em bé dễ thương ơi, con nói xem có đúng không? Để chú Kiều làm cha nuôi của con nhé?”
Dạ Âu Thần: “Kiều Trị, cậu im…”
“Ha ha ha ha ha hat”
Dạ Âu Thần còn chưa nói xong, Giá Nhỏ trong ngực anh liền cười khanh khách, đôi mắt sáng ngời tựa như phát hiện ra việc gì đó thú vị, vô cùng vui vẻ.
Kiều Trị thấy thế lập tức thuận theo mà bò lên: “Cậu xem đi Uất Trì, Giá Nhỏ đồng ý rồi!”
Nghe xong, Dạ Âu Thần lạnh lùng lườm anh ta một cái: “Con mắt nào của cậu thấy con bé đồng ý rồi?”
“Tôi vừa mới nói xong con bé đã bật cười, đây không phải đồng ý thì là cái gì? Rõ ràng là rất vui vẻ nhat”
Thật ra một đứa bé thì sao mà hiểu được cái này chứ? Nhưng Kiều Trị cứ thế bò lên theo đà này, hơn nữa đứa nhỏ này quá đáng yêu đi, cậu nhóc Tiểu Mễ Đậu kia đã lớn rồi lại còn lém lỉnh đến mức không thể nhận được, nhận con gái nuôi thì vẫn có thể chứ?
Giá Nhỏ đồng ý rồi sao?
Dạ Âu Thần có điên mới tin lời nói xằng bậy của anh ta, anh cười khẩy rồi nói: “Muốn làm ba nuôi của con bé sao, cậu còn chưa đủ tư cách đâu.
Nếu như cậu muốn làm ba tới vậy thì về tự sinh một đứa đi.”
Nghe anh nói vậy, Kiều Trị lập tức mất hứng.
“Mới ban nãy cậu vừa nói là đã ghi nhớ ân tình, tôi chỉ có mỗi một yêu cầu này thôi mà.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...