Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Lúc đó trong lòng Tiêu Túc hạnh phúc bao nhiêu thì lúc này đây lại đau khổ bấy nhiêu.

Cậu ta đóng hộp lại, lần nữa cất nó về rồi tiếp tục lai xe.

Hơn mười phút sau, xe dừng ngay trước một quán bar.

Cậu ta dừng lại đây một cách ngẫu hứng.

Cậu ta vốn định lái xe về ngay nhà nhưng khi thấy quán bar thì lại cảm thấy lúc này uống vài ly có vẻ cũng không Mượn rượu giải sầu sao? Hơ, nếu là Tiêu Túc của trước kia có lẽ sẽ không làm như vậy nhưng hôm nay.

Cậu ta lại đột nhiên cảm thấy có lẽ mình có thể thử một lần.

Cùng lúc đó, ở cửa có hai cô gái đang lồi lôi kéo kéo.

Trời ơi, mình còn rất nhiều bản thảo chưa viết Trong tuần này mình mà còn không giao bản thảo thì biên tập của mình sẽ giết mình mất.


Cậu thương xót mình đi, một mình cậu đi vào thôi có được không? Giang Tiểu Bạch mặc một chiếc áo Tshirt lớn màu trắng và một cái quần rộng thùng thình, ra sức chống lại sự lôi kéo của bạn thân, Bạn thân của cô ấy nói người đàn ông cậu ấy thích đang uống rượu trong quán bar mà cậu ấy không dám vào.

Nẵng nặc kéo cô ấy đến đây cho đông đủ, mà nguyên nhân chính là do cô ấy lôi thôi lếch thếch khiến đàn ông không có hứng thú nên dẫn theo cô ấy thấy rất yên tâm? Thánh lôi thôi lếch thếch!
Giang Tiểu Bạch cảm thấy mình đúng là một người không cẩn thận khi kết bạn.

Thế nên mới có một người bạn rác rưởi như Phương Đường Đường, có thể dùng đủ kiểu lời nói để đâm chọc người khác như thế.

“Ây ya Tiểu Bạch, cậu đi cùng tớ vào bên trong đi, chúng ta là bạn thân mà.

Chỉ có cậu ở bên cạnh thì tớ mới cảm thấy yên tâm.

Người đàn ông mà tớ thích đẹp trai như thế, nếu như tớ gọi người khác đến, nhỡ đầu anh ấy để ý đến người đó thì sao?”
“Ha ha… Giang Tiểu Bạch cười lạnh lùng, hai tay khoanh trước ngực đứng ở đó: “Lẽ nào cậu không sợ người đàn ông kia để ý đến mình sao?”
Nghe vậy, Phương Đường Đường chưng hửng nhưng rồi lại bắt đầu cà khịa cô.

“Cậu hay nhỉ? Cậu nhìn lại cái quần đùi trên người mình đi, lại còn kiểu người trước sau như một vậy thì cậu nghĩ sẽ có người đàn ông nào để ý đến cậu sao?”
Giang Tiểu Bạch: “Ha ha, chẳng qua là tớ không muốn ăn diện thôi mà ai bảo là tớ trước sau nhưmột? Nói xong, Giang Tiểu Bạch ưỡn ngực lên.

“Thôi đi, cậu không cần phải ưỡn lên nữa, chẳng nhìn thấy gì cả.” Phương Đường Đường lại bắt đầu phóng dao về phía cô.

Vù!
Giang Tiểu Bạch cảm thấy bị cà khịa đến sắp ói máu, trong lòng cô tức anh ách.

Cô ôm ngực và nói: “Cậu cũng biết cà khịa người khác quá nhỉ, xem ra cậu cũng không cần sự giúp đỡ của tớ.

Vậy thì cậu tự vào đó một mình đi.” Nói xong, cô vẫy vẫy tay định rời đi.


Phương Đường Đường vội vàng níu tay cô lại, bắt đầu dịu dàng: “Thôi mà Tiểu Bạch, Tiểu Bạch tốt bụng, cậu giúp tớ đi mà.

Khó khăn làm tớ mới có được cơ hội lần này, cậu giúp tớ lần này đi mà.

Bản thảo lần này của cậu tớ sẽ viết giúp cậu được không?”
Giang Tiểu Bạch khinh bỉ nhìn Phương Đường Đường một cái: “Cậu viết giúp tớ Nhưng mà tớ nhớ bài của cậu từ trước đến giờ đều không qua Phương Đường Đường: “Khụ khụ khụ, chuyện trước đây rồi cậu còn nhắc lại làm gì nữa.

Cùng lắm thì tớ nói giúp cậu mấy lời tốt đẹp trước mặt biên tập để chị ấy lùi hạn nộp bài cho cậu một tuần “Cậu nghĩ trang web của nhà mình à, cầu bảo lùi thì sẽ lùi được à.” Phương Đường Đường nghe vậy thì tự nhiên nghĩ đến chuyện gì đó rồi mìm cười: “Mặc dù không phải là của nhà tớ, nhưng muốn biển trang web này thành của tớ cũng không phải là khó, chỉ cần cậu giúp tớ thì tờ lập tức gọi điện thoại cho bạ tờ để thu mua trang web này.

Cậu thấy thế nào?Má! Đúng là loại người có tiền không ra gì!
Đúng thế thật, gia đình Phương Đường Đường rất có tiền, muốn mua lại một trang web cũng không phải là chuyện to tát gì.

Nhân lúc Giang Tiểu Bạch còn đang ngày người ra thì Phương Đường Đường đã kéo cô vào bên trong quán bar.

Giang Tiểu Bạch thật sự rất ít khi đến những nơi như thế này, không phải là cô có thành kiến gì với quán bar nhưng âm nhạc xập xình trong này khiến cô đinh tai nhức óc, cả ánh đèn chói mắt ở đây cũng khiến cô không thoải mái.

Lúc bình thường cô ở nhà nhìn vào màn hình máy tính coi như không sao, chứ đến quán bar cô lại bị những ánh đèn này chiếu vào mặt.


Phương Đường Đường vừa bước vào bên trong đã như một con khỉ hoang ham vui, lao thẳng đến khu vực quầy bar.

“Cậu nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa? Nam thần của tớ đây! Guitarist và ca sĩ hát chính trong ban nhạc, đẹp trai quá đi mất.”
Nhìn thấy bộ dạng đó của Phương Đường Đường, Giang Tiểu Bạch bĩu môi và lại bắt đầu khởi động chế độ cà khịa.

“Cậu có biết bây giờ cậu giống nhân vật gì trong tiểu thuyết của tớ không?”
Toàn bộ sự tập trung của Phương Đường Đường đều dồn hết lên người của nam thần kia nên khôngsuy nghĩ nhiều mà nói luôn: “Không lẽ là nữ chính sao? Hi hi, tớ biết sức hấp dẫn của mình rất lớn mà.”
“Xí!”
Giang Tiểu Bạch giả vờ tiếc nuối, lắc đầu nói: “Đáng tiếc là cậu trả lời sai rồi.” Nghe vậy, Phương Đường không nhịn được trừng mắt lên nhìn: “Không phải cậu định nói tớ là nữ phụ đấy chứ?”
“Đáp án này vẫn sai.

Bộ dạng này của cậu không khác gì cô gái mê trai ngốc nghếch kiêm một bia đỡ đạn.”
“… Phương Đường Đường trừng mắt nhìn cô một cái, hừ một cái rồi nói: “Bia đỡ đạn thì làm sao? Cậu không biết bây giờ bia đỡ đạn đều ngược dòng biển thành nữ chính sao?”
“Vậy sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui