Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm Giá Nhỏ nửa ngày, xoay người chuẩn bị ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy?”
Không ngờ anh vừa quay ngườiđi được hai bước thì đã bị Hàn Minh Thư gọi lại, nhìn ánh mắt anh một cái: “Chắc không phải anh định đi tìm dì nhỏ đấy chứ?”
Bị cô nói trúng rồi, Dạ Âu Thần sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Có lẽ dì nhỏ hiểu hơn chúng ta.”
“Anh quên rồi à?”
“Hả?”
“Dì nhỏ chưa từng sinh con, cũng chưa từng chăm em bé.
Nói như vậy, hình như lại có lý, nhưng…
Lúc Hàn Minh Thư đang định nói gì đó, đột nhiên ngửi được một mùi kỳ lạ, bởi vì lúc nãy một lòng đều muốn cho Giá Nhỏ bú sữa nên căn bản không chú ý tới, lần này cúi đầu vừa lúc ngửi tới được.
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư họ nhẹ một cái: “Giá Nhỏ có lẽ là Cô có hơi lúng túng, nhưng nghĩ lại, Giá Nhỏ cũng là con của Dạ Âu Thần, có gì phải lúng túng chứ? Vì vậy Hàn Minh Thư liền dứt khoát ôm Giá Nhỏ đứng dậy, Dạ Âu Thần thấy vậy: “Muốn làm gì? Để anh.”
“Ờcó lẽ anh không biết làm lắm.
Hàn Minh Thư nhẹ giọng giải thích nói.
Dạ Âu Thần nhìn cô một cách sâu xa: “Anh có the hoc.”
“Anh xác định muốn học?”
Hàn Minh Thư nghi ngờ mà nhìn anh một cái, thật ra cô thấy để Dạ Âu Thần học cũng được, dù sao loại chuyện này để anh làm dường như cũng không có gì?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền đem Giá Nhỏ vẫn còn đang khóc đưa cho Dạ Âu Thần Dạ Âu Thần hết sức tự nhiên nhận lấy đứa nhỏ.
“Ôm chắc nhé, bây giờ anh có ngửi thấy một mùi kỳ quái gì không.”
Thật ra Dạ Âu Thần đã sớm ngửi thấy rồi, chỉ là vẫn luôn không để trong lòng, chỉ là cảm thấy kỳ quái sao mùi trong phòng này lại nồng như vậy, ngày mai phải thuê người ới quét dọn sạch sẽ.
Bây giờ bị Hàn Minh Thư nhắc nhở một câu như vậy, Dạ Âu Thần ngơ ra mấy giây, sau đó liền phản ứng kịp “Em nói là?”
Trong mắt anh xẹt qua vẻ không xác định.
Khóe môi Hàn Minh Thư mang theo ý cười gật đầu, sau đó lắc lắc tay với anh: “Anh nói anh muốn học đó nha, vậy thì giao cho anh đó, cố lên…”
Nói xong, Hàn Minh Thư xoay người về lại bên giường nằm xuống một lần nữa, để lại một mình Dạ Âu Thần đứng nguyên ở đó.
Anh ôm Giá Nhỏ, cái mùi kỳ quái kia bám theo bên người anh, cả người anh cứng ngắc như vừa bị sét đánh Ỉ Nhìn Dạ Âu Thần như vậy, Hàn Minh Thư vừa nẵm lại trên giường nhịn không được mím khóe môi cười trộm.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng lát nữa Dạ Âu Thần phải đối mặt, Hàn Minh Thư liền nhịn không được muốn cười lớn lên, nhưng bây giờ không phải là lúc cười lên nỗi đau của người khác, vẫn là đợi anh xử lý xong rồi nói.
Thật đáng thương, tổng giám đốc Dạ của chúng ta trước nay chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này, anh đứng sững ở đó một lúc lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng khóc thất thanh của Giá Nhỏ anh mới hồi phục lý trí.
Anh từ từ đặt Giá Nhỏ xuống đệm bên cạnh, nhẹ nhàng dỗ cô bé nín khóc, sau đó lại không hề tiếp tục.
Hàn Minh Thư trốn trong chăn bông, không biết có nên giúp đỡ không nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không nên giúp thì hơn, cái gì cũng phải học mới biết được, để cho anh làm thì sau này anh mới biết cách chăm sóc con gái được.
Vậy nên Hàn Minh Thư trốn trong chăn bông giả chết.
Để cho một mình Dạ Âu Thần bận rộn ở nơi đó.
Lúc đầu anh thật sự không biết phải làm thế nào, nhưng may thay lúc ban đầu anh đã tham gia khoá học, nên anh chậm rãi làm từng bước một theo những gì đã được học, làm đầu chắc nấy xử lý mọi thứ đầu vào nấy thoả đáng.
Chỉ là phải mất một lúc lâu, hơn nữa … chỉ là giảiquyết chuyện của Giá Nhỏ thôi mà đã khiến anh đổ đầy mồ hôi, thậm chí còn có một lớp mồ hôi mỏng ở hai bên mũi.
Anh muốn đưa tay lên lau, nhưng lại phát hiện trên đầu ngón tay có mùi lạ, khóe miệng không khỏi co giật, Dạ Âu Thần thu dọn đồ đạc, sau đó đi rửa tay thay quần áo.
Sau khi anh đi ra, phát hiện Hàn Minh Thư đã ôm Giá Nhỏ trở về bên cạnh ngủ, Dạ Âu Thần vững vàng bước đến bên giường rồi dừng lại.
Hai người ở trên giường hô hấp vững vàng, ngủ ngon lành, nhìn thoáng qua trong phút chốc Dạ Mạc Thậm mới phát hiện mặt của hai người rất giống nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...