Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Dạ Âu Thần bất đắc dĩ cười mỉm, anh giấu bàn tay bị thương ra sau lưng: “Là đàn ông thì phải biết chịu đau đớn.

Chỉ một vết thương nhỏ thì anh vẫn còn chịu được.

Ngược lại là vợ ấy, hôm nay em vất vả rồi.”
Nói không cảm động là gạt người.

Bất kì lúc nào, dù là thời kì tâm tư thiếu nữ hay đến tuổi như cô, thậm chí là đầu đã hai thứ tóc thì đều không thể chịu nổi sự dịu dàng của người mình yêu.

Giống như lúc này đây, tuy sinh con rất đau nhưng bây giờ trong lòng Hàn Minh Thư lại cảm thấy thỏa mãn.

Không giống với lúc cô sinh Đậu Nành.

Khi cô sinh Đậu Nành là thời gian thảm hại nhất của cô bởi khi ấy cô và Dạ Âu Thần phải xa nhau.

Thậm chí cô cũng không rõ Đậu Nành là con của ai.

Trong đầu cô chỉ cómột suy nghĩ – đó là cô không thể vứt bỏ đứa con của mình, để đứa bé sống cô độc.


Cô phải sinh đứa nhỏ ra đời.

Không giống như hiện tại, có nhiều người quan tâm cô, có người cô yêu bên cạnh.

Đang hồi tưởng, bỗng Dạ Mạc Thầm nghiêng người tới, nâng mặt cô rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên cánh mũi cô.

Theo phản xạ có điều kiện đẩy anh ra: “Có người… “Không có.

Dạ Âu Thần nắm tay cô, mỉm cười nói: “Đi cả rồi.”
Lúc này, Hàn Minh Thư mới phát hiện phòng bệnh vốn náo nhiệt này chỉ còn hai vợ chồng bọn họ.

Đương nhiên còn có Giá Nhỏ đang nằm trên giường.

Thế mà chạy nhanh thật, bọn họ học chạy trước đi à? Quan trọng là cô còn không biết.

Dạ Âu Thần lại tiến gần, hôn lên khỏe môi cô.

Loại thân mật này Hàn Minh Thư rất muốn tiếp tục nhưng khi nghĩ đến vết thương trên tay anh thì liền đau lòng.

Vì thế, cô ngăn cản anh: “Khoan đã, vết thương trên tay anh nghiêm trọng lắm, anh mau tìm bác sĩ để xử lí đi.”
Động tác của ai đó càng ngày càng không đứng đắn: “Gấp cái gì? Lát nữa anh đi.”
Thật ra Dạ Âu Thần cũng không muốn làm gì Hàn Minh Thư.

Dù gì cô cũng mới sinh con xong, chẳng qua anh chỉ muốn hôn cô.

Tuy đơn giản là thế nhưng Hàn Minh Thư lại từ chối.

“Không được.

Anh đi mau.”Cô đã làm anh bị thương như vậy, nếu còn không để xử lí thì lỡ vết thương trở nên nghiêm trọng thì sao? Bởi vì Hàn Minh Thư kiên trì nên Dạ Âu Thần không còn cách nào phải đi tìm bác sĩ.

Dày vò cả một đêm, tất cả mọi người đều mệt moi.


Tống An chủ động mở miệng nói: “Để tôi ở lại trông chừng, mọi người về nghỉ ngơi đi.

Ngày mai còn phải đi làm.”
Nói xong Tổng An nhìn Hàn Thanh, lên tiếng hỏi: “Có thể phiền cậu tiện đường chở ông cụ và đứa nhỏ về không?”
Mặt Hàn Thanh vẫn bất biến, anh ta gật đầu.

Tổng An không nói thì anh ta cũng tự làm.

Đậu Nành là con trai của em gái anh ta, ông cụ Uất Trì thì khỏi bàn đến, là trưởng bối.

“Vậy mọi người về trước đi.”
Vừa nói xong thì trông thấy Dạ Âu Thần đi ra.

Anh nhìn nhóm người trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng không có chút dịu dàng như đối với Hàn Minh Thư, giọng lạnh như băng “Mọi người về đi, nơi này cứ giao cho tôi.”
Tống An nghe xong liền nhíu mày: “Cháu đã trông mấy đêm liền, cháu xác định mình vẫn có thể tiếp tục chứ?”
Dạ Âu Thần lạnh lùng gật đầu.

Tống An suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Vậy cũng được.

Cháu muốn sao thì chúng ta cứ thuận theo ý cháu.

Mọi người đi về nghỉ đây, ngày mai sẽ trở lại.”
“Ừm” Dạ Âu Thần vuốt căm.


Bởi vì Tống An không cần ở lại nên bà liền chịu trách nhiệm đưa Đậu Nành và ông cụ Uất Trì về biệt thự Hải Giang.

Còn Hàn Thanh chở Tiểu Nhan về nhà.

Vốn cô còn muốn ở lại trông chừng Hàn Minh Thư.

Dù gì cả hai là chị em tốt nhưng nghĩ Dạ Âu Thần chắc chẳn còn muốn ở bên cạnh cô ấy hơn nên Tiểu Nhan liền gạt bỏ suy nghĩ này, cùng Hàn Thanh ra Về.

Theo ý của Tống An, là không muốn Hàn Minh Thư dùng sữa mẹ nuôi Giá Nhỏ, bởi vì dùng sữa mẹ nuôi thì cô sẽ phải thường xuyên thức dậy giữa đêm, thậm chỉ có khi ngay cả lúc ăn cơm cũng phải cho con bú sữa, hơi phiền phức, bị giày vò cũng là thân thể chính cô mà thôi.

Vì vậy Tống An đề nghị Hàn Minh Thư nên cho uống sữa bột, như vậy cô liền có thể nghỉ ngơi, để Dạ Âu Thần làm một ông bố bỉm sữa đúng cách.

Hàn Minh Thư đương nhiên biết Tổng An là muốn tốt cho cô, nhưng trước kia Đậu Nành là do cô nuôi bằng sữa mẹ, bây giờ đứa thứ hai đương nhiên cũng phải nuôi bằng sữa mẹ, vậy nên không áp dụng đề nghị này.

“Không sao, dù sao cũng không bú bao lâu, cứ để nó bú đi.”
Tổng An chớp chớp mắt: “Cháu đã nghĩ kỹ rồi?”
“Um.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui