Một lúc sau, Tống An từ trong phòng bước ra.
“Đi bệnh viện, chắc là phải sinh sớm.”
Vẻ mặt Dạ Âu Thần không hề buông lỏng, mím môi định nói gì đó, nhưng Tống An lại nói: “Dì ở đây để chăm sóc con bé.
Cháu đi lái xe trước, đến nơi gần nhất đón con bé.” Dạ Âu Thần gật đầu: “Được, cháu đi ngay.”
Sau đó anh quay người đi.
Ông cụ Uất Trì đứng đó và nói: “Đậu Nành đâu rồi?”
Vừa nghe xong, người làm bên cạnh đáp: “Cậu chủ có lẽ ra đã ngủ rồi.”
“Ngủ rồi? Mẹ nó sắp sinh, đứa nhỏ này còn ngủ được sao? Đi đánh thức nó đi.”
Tong An: “…”
Người làm hơi do dự, nhưng dù sao cũng là ôngcụ Uất Trì nên đành phải ngoan ngoãn bước đi, vừa đi hai bước đã bị Tống An gọi lại.
“Đừng đi, trẻ con đi cũng không làm được gì, hai người một già một trẻ, nếu đi cũng chỉ thêm hỗn loạn, cho nên đều ngoan ngoãn đợi ở đây cho con không được phép đi đâu.”
Ông cụ Uất Trì vốn dĩ sợ đợi ở ngoài phòng sinh sẽ chán, dù sao thằng nhóc thổi Dạ Âu Thần sẽ không nói chuyện với mình, như bộ dạng lo lắng của Dạ Âu Thần không biết chừng có thể làm ông lo lắng chết, vậy nên ông cụ muốn kéo theo Đậu Nành đi cùng bên mình, đợt lát nữa còn có thể nói chuyện gì đó.
Ai biết Tổng An đã trực tiếp bác bỏ ý định của ông, cái này không được! “Ai nói chúng ta chỉ gây chuyện? Cháu dâu sinh con cả gia đình chúng ta nhất định phải đi cùng, cho dù không giúp được gì, nhưng chúng ta có thể tạo khí thế.
Để mọi người thấy tầm quan trọng của cháu dâu nhà Uất Trì ta, nửa đêm sinh con còn có bao nhiêu là người đi cùng.
Tống An: “…”
Nói có vẻ rất có đạo lý, Tổng An phát hiện bản thân thế mà không thể phản bác lại, thật đúng là..
“An An, con không nghĩ những gì ba nói là rất đúng sao? Đi gọi Đậu Nành dậy đi.”
Người làm nhìn Tống An rồi nhìn ông cụ Uất Trì có vẻ như đang hỏi ý.
Tống An không còn cách nào khác, đành phải gật đầu: “Đi đi, gọi nó một tiếng, nếu nó ngủ say quá t thôi.
Ông cụ Uất Trì ngay lập tức chống gậy bước “Ta tự đi gọi nó.”
Không ai lên tiếng, Tống An rảnh rỗi m nhưng Dạ Âu Thần rất nhanh đã lái xe tớ chỉ đạo anh bế Hàn Minh Thư lên, sau đó đặt ở ghế s: xe do Dạ Âu Thần lái, Tống An đi cùng phía sau, lẽ là bởi vì rất nóng lòng, cho nên xe nhanh chóng rời đi biệt thự Hải Giang.
Đợi khi ông cụ Uất Trì mãi mới đánh thức ởi Đậu Nành đang ngủ say dậy, chỉn chu đi ra, tòa n không còn ai.
“Người đâu rồi!”
Ông nội Uất Trì có chút bất kêu lên: “Không thể đợi chúng ta một lát sao?”
Đậu Nành chớp mắt mà không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có lẽ với trí thông minh của mình, cậu có thể nghĩ ra một chút.
Vừa rồi ông cụ Uất Trì nói với cậu là có chuyện và kêu cậu dậy nhanh lên, cậu còn không đoán được đó là chuyện gì, nhưng bây giờ nhìn thấy bố và mẹ không có ở đó, Đậu Nành chắc cũng đoán được rồi, cậu bé kéo kéo tay áo của ông cụ Uất Trì, nhẹ giọng nói: “Cụ ngoại, mẹ sắp sinh em bé, thời gian không đợi người, chúng ta tự mình đi sao cũng được mà.”
Bị cháu chắt nhắc nhở chuyện này, ông cụ Uất Trì cũng có phản ứng, vì vậy ông lập tức giục chất trai: “Vậy chúng ta đi ngay?”
“Vâng!”
Đậu Nành gật đầu, lấy điện thoại di động ra nhắn cho Tổng An hỏi đường rồi cùng ông cụ Uất Trì ra ngoài.
Nửa đêm, Tiểu Nhan đang ngủ mê man, đột nhiên cảm thấy dưới gối rung động.
Là điện thoại sao? Tiểu Nhan quá mệt mỏi, rõ ràng cảm thấy rung động, nhưng cơ thể cô không phản ứng gì cả.
Điện thoại rung một hồi rồi cuối cùng cũng dừng, nhưng một lúc sau nó lại bắt đầu rung tiếp, Tiểu Nhan cố gắng đưa tay lấy điện thoại dưới gối, sau đó nghe máy: “Alo…”
Giọng cô nghe có vẻ không có lực, mơ hồ không Giọng Đậu Nành từ trong điện thoại phát ra rõ ràng: rõ.
“Dì Tiểu Nhan!”
Tiểu Nhan bất giác nhíu mày: “Đậu Nành? Nửa đêm rồi sao cháu lại gọi điện thoại cho dì? Có chuyện gì không? “
“Oa oa, dì Tiểu Nhan mẹ sắp sinh rồi!”
“… Ai sắp sinh? Liên quan gì đến dì…” Nói được một nửa, Tiểu Nhan đột nhiên dừng lại, sau đó cơn buồn ngủ hoàn toàn bị dọa chạy, cô trừng mắt ngồi dậy như cá chép nhảy khỏi nước: “Minh Thư sắp sinh?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...