Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Hàn Thanh hơi kinh ngạc.

Cô gái nhỏ bỗng nhiệt chủ động như thế này, khiến cho Hàn Thanh có chút không thích ứng kịp, bởi vì từ tối ngày hôm đó trở đi, cô vẫn luôn ở trong thế bị động, vậy mà bây giờ lại đột nhiên…
Cảm nhận được cảm xúc của cô có gì đó không bình thường, Hàn Thanh nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay kéo cô ra: “Sao vậy?”
Dưới cái nhìn chăm chú của anh ta, lông mi của Tiểu Nhan run rẩy nhẹ nhàng, rồi nhỏ giọng nói: “Anh có biết không? Hôm nay có lẽ là ngàyđầy hư ảo nhất trong cuộc đời của em, em không biết đây có phải là chân thực hay không.

Em đang nghĩ, cho dù đó là bắt nguồn từ sự hư cấu ảo mộng của bản thân đi chăng nữa, vậy thì em cũng hi vọng mãi mãi không cần phải tỉnh giấc, nhưng mà em biết… Nếu như là do chính mình tưởng tượng ra, thì nhất định sẽ có một ngày phải tỉnh lại, cho nên em muốn ôm thêm một lát một lát nữa…”
Cô ấy thật sự là đã nghĩ như vậy, và cũng tự nhiên nói ra như vậy.

Nói xong, Hàn Thanh cười một cách bất đắc dĩ.


Tay anh dùng chút lực kéo Tiểu Nhan vào trong vòng tay của mình, một tay xoa nựng cằm của cô: “Em thật sự đã nghĩ như vậy hả?”
Đèn trong xe khá mờ, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp gật gật đầu với anh, bờ môi hồng căng mọng ở dưới ánh đèn lại càng tỏa ra rung động lòng người, đầu ngón tay Hàn Thanh chậm rãi hướng về nơi tâm tư của cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve mỗi cô, giọng nói khàn khàn: “Vậy em có muốn hôn thêm nữa không?”
Tiểu Nhan: ““
Cô ấy chớp mắt, rồi lại chớp mắt, ba giây sau mới vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần, không cần đầu, em không có tham lam như vậy, em rất dễ dàng được thỏa mãn, chỉ cần ôm là được rồi.”
Cô ấy sợ mình quá tham lam thì giấc mộng sẽ tỉnh giấ!
c Đến lúc đó có thể ngay cả ôm thôi cũng không có nữa! Bộ dạng này thật đúng là ngốc nghếch đáng yêu, sâu trong ánh mắt của Hàn Thanh có nhiều hơn một vẻ mỉm cười, còn có cái khác, anh ta chậm rãi tiến tới gần cô ấy: “Chắc chắn là không hôn sao?”
Cả người Tiểu Nhan đều choáng váng như chết lặng.

Khi người đàn ông trước mặt hỏi câu hỏi này, cứ như thể anh cố tình buộc cô phải cắn câu vậy.

Sao nào? Em có hôn anh không? Nếu như không hôn, thì lần sau có thể sẽ không còn cơ hội nữa, thật sự không hôn sao? Vậy anh đi hôn người khác đấy nhé.

Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, trong đầu Tiểu Nhan bằng cách nào đó đã xuất hiện đoạn đối thoại này, sau khi nghĩ ngợi thì Hàn Thanh sao có thể là người như vậy được? Cô ấy lắc đầu, nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang ở ngay cạnh mình, đột nhiên chủ động tiến gần về phía anh.

“Hôn!”
Cô ấy dùng sức có chút hơi mạnh, khi mà chạm vào nhau thì Hàn Thanh cũng chưa kịp chuẩn bị xong, thân hình cao lớn của anh bị cô lao vào làm chao đảo lùi về phía sau, thân hình Hàn Thanh vững vàng lại
Em làm bạn gái anh, đương nhiên muốn làm gì cũng được Cả người Tiểu Nhan đều choáng váng như chết lặng.


Khi người đàn ông trước mặt hỏi câu hỏi này, cứ như thể anh cố tình buộc cô phải cắn câu vậy.

Sao nào? Em có hôn anh không? Nếu như không hôn, thì lần sau có thể sẽ không còn cơ hội nữa, thật sự không hôn sao? Vậy anh đi hôn người khác đấy nhé.

Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, trong đầu Tiểu Nhan bằng cách nào đó đã xuất hiện đoạn đối thoại này, sau khi nghĩ ngợi thì Hàn Thanh sao có thể là người như vậy được? Cô ấy lắc đầu, nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang ở ngay cạnh mình, đột nhiên chủ động tiến gần về phía anh.

“Hôn!”
Cô ấy dùng sức có chút hơi mạnh, khi mà chạm vào nhau thì Hàn Thanh cũng chưa kịp chuẩn bị xong, thân hình cao lớn của anh bị cô lao vào làm chao đảo lùi về phía sau, thân hình Hàn Thanh vững vàng lạinghiêm túc đọc nghiêm túc luyện tập.

Nói như vậy…
Yết hầu của Hàn Thanh cử động, giọng nói nặng trầm xuống: “Quả thực là cần phải luyện tập nhiều hơn, nhưng mà bây giờ chính là cơ hội đấy, lại đây nào.”
“?”

Ý anh ta là sao, anh ta là để mình qua đó cùng nhau luyện tập sao? “Anh cũng chưa từng hẹn hò bao giờ, chúng ta có thể cùng nhau luyện tập và thảo luận nghiên cứu một chút.”
Hàn Thạnh kéo cô gái nhỏ đang sững sờ bàng hoàng lại, Tiểu Nhan thậm chí không phản ứng lại kịp chuyện gì đang xảy ra, mắt cô ấy tối sầm lại và lại bị người ta hôn rồi.

Cứ như vậy, hai người ở trong xe luyện tập rất lâu.

Khi họ tách ra, Tiểu Nhan khó xử ho khan một cái, nằm trên vai anh, cũng không dám nhìn vào mắt anh nữa.

“Bây giờ em đã cảm thấy chân thực hơn chút nào chưa?”
Chân thực? Làm sao mà có thể được? Tiểu Nhan cảm thấy bản thân xây xẩm mất thăng bằng, cả người nhẹ bẫng lên, như thể là sắp bay vào cõi thần tiên, lại càng thêm hư ảo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui