“Hừ! Vừa nghĩ đến chuyện chúng ta thua một người giao đồ ăn là tôi đã thấy khó chịu rồi.
Khó chịu từ chân tóc đến kẽ chân!”
“+1 cho lầu trên, tuần này chúng ta qua đó chỉnh đồn cô ta một chút không? Đến lúc ấy hỏi cô ta xem là mì cô ta làm ngon hay là cuộc sống phục vụ đàn ông tốt hơn?”
Nhìn thấy những lời nói này, người ở quầy lễ tân nghĩ đến lời cảnh cáo của Tô Cửu vào lần trước.
Cô ta cũng nói một câu.
“Các cô đừng ồn ào nữa, tuần này đừng qua đó.
Đừng để đến lúc đắc tội với người ta thì chúng ta không có quả ngon để mà ăn đâu.
Thư ký Tô cũng từng nói với tôi rằng không để cho chúng ta kiếm chuyện.
Nhưng những người khác lại không đếm xỉa đến: “Sao lá gan của cô nhỏ như vậy? Để cho thư ký Tôi nói vài câu mà cô đã sợ như vậy rồi sao? Cô đừng quên trước kia thư ký Tô từng thích tổng giám đốc Hàn Thanh, đúng không? Nếu như người giao hàng kia thật sự thành công với tổng giám đốc Hàn Thanh, vậythì người tức giận nhất trong chuyện này có lẽ là thư ký Tô.
So với chúng ta, người muốn giết chết cái cô gái giao hàng đó có lẽ là thư ký Tô mới đúng.”
“Đúng vậy, ngoài mặt là cô ta cảnh cáo cô đừng gây chuyện, nhưng thực tế có lẽ cô ta đang ngầm ra hiệu cô cố gắng gây chuyện đi đó nhỉ?”
Xem đến lúc này, người bên quầy lễ tân hơi nghi ngờ một chút.
Sao có thể được? Chẳng phải rõ ràng thư ký Tô nói không muốn có lần sau sao? Hơn nữa khi đó vẻ mặt của thư kỷ Tô nhìn rất nghiêm túc, không hề giống như đang đùa giỡn gì cả.
“Tôi cảm thấy không thể nào đâu… Vẻ mặt của cô ta rất nghiêm túc.
“Chắc chắn phải nghiêm túc rồi.
Thư ký Tô người ta xuất thân từ gì chứ? Tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, từ vóc dáng đến dung mạo đều rất xinh đẹp, cô ta đuổi theo sau tổng giám đốc Hàn Thanh được bao lâu rồi? Mọi người đều biết khả năng làm việc của cô ta, nhưng lại bị thua bởi ột cô gái giao đồ ăn không có gì cả.
Nếu như đổi lại là các cô thì các cô có nghiêm túc không?”
Nói như vậy hình như cũng có lý.
Người ở quầy lễ tân hơi do dự.
“Nhưng bây giờ cô ta đang ở cùng với tổng giám đốc Hàn Thanh, lỡ như cô ta thủ thỉ gì thì sao?”
“Cô yên tâm đi, loại phụ nữ không có bất kỳ ý tử gì, tổng giám đốc Hàn Thanh có thể nhìn trúng cô ta sao? Anh ấy nhiều nhất chỉ đang chơi đùa cô ta mà thôi, chưa được mấy ngày có lẽ cô ta sẽ khóc thôi.”Người ở quầy lễ tân ôm lấy điện thoại khóc không ra nước mắt.
Cô ta rất muốn nói bao nhiêu năm nay chưa nhìn thấy tổng giám đốc Hàn Thanh tiếp xúc nhiều với phụ nữ, chứ đừng nói là chơi đùa với phụ nữ.
Ngay cả bạn gái anh ta cũng không có…
Trong căn phòng làm việc ở tầng cao nhất.
Hàn Thanh mở cửa, nghiêng người để Tiểu Nhan đi vào bên trong trước.
Tiểu Nhan cẩn thận đi vào trong, Hàn Thanh đóng cửa phòng làm việc lại.
Khi hai người họ đến đây thì kẹt rất chặt, cho nên chân trước vừa mới đi vào trong căn phòng, Tô Cửu đã gõ cửa đi vào.
Sau khi nhìn thấy trong căn phòng có thêm một bóng dáng xinh đẹp, Tô Cửu ngẩn ra một lúc, sau đó hiểu ra rồi nở nụ cười.
“Tổng giám đốc Hàn Thanh, anh có cần tôi giúp anh hoãn cuộc họp không?”
“Không cần.” Hàn Thanh bình thản liếc nhìn Tô Cửu, lạnh lùng nói: “Cô đi chuẩn bị trước đi, tôi sẽ theo sau.
“Không thành vấn đề.” Trước khi đi Tô Cửu còn nhìn Tiểu Nhan với ánh mắt thích thú.
Tiểu Nhan vô cùng xấu hổ, vội vàng dời ánh mắt đi.
Sau khi cô ta rời đi, trong căn phòng lại còn lại hai người.
Sự lạnh lẽo trong giọng nói của Hàn Thanh cũng biến mất đi không ít.
“Tôi họp xong sẽ quay lại, em ở đây đợi tôi nhé?”
Hàn Thanh nhìn chăm chăm vào cô ấy, mấp máy môi hỏi.
Tiều Nhân vô thức gật đầu: “Vâng… Vâng ạ-”
Sau khi Hàn Thanh đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình cô ấy ở trong văn phòng.
Tiểu Nhan chớp chớp mắt, sau đó nhìn xung quanh, luôn cảm thấy rất không chân thực.
Tại sao anh ta lại đưa mình đến công ty? Trước kia bởi vì anh ta ở bên cạnh mình cho nên Tiểu Nhan không thể suy nghĩ cho kỹ.
Bây giờ Hàn Thanh đã đi họp rồi, Tiểu Nhan cuối cùng cũng có thể bình tĩnh để động não.
Sau khi họp xong anh ta cũng không có lịch trình gì, sau đó lại bảo Tiểu Nhan đợi anh ấy ở đây, là… là có chuyện muốn nói với cô ấy sao?
Nghĩ tới đấy, tìm Tiểu Nhan đập thình thịch, thậm chỉ sợ tới mức muốn chạy trốn.
Nhưng cô khống chế tâm trạng của mình rất nhanh, giơ tay lên che ngực.
“Phải bình tĩnh, không có gì đáng sợ cả.”
Sau đó cô nhìn bốn phía, tìm một chỗ trên số phá ngồi xuống.
Không phải cô chưa dừng tới văn phòng, ngày trước ngày nào cô cũng tới đưa đồ ăn cho anh, chỉ là khoảng thời gian này rất lâu rồi cô chưa tới.
Nửa tiếng, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, Tiểu Nhan chờ đợi tới sắp ngủ gật rồi.
Vốn cô định tới cửa hàng di động hoặc đi ngắm quần áo, cuối cùng quay qua quay lại không làm được việc gì cả, trong đầu toàn nghĩ về những thứ không liên quan gì tới quần áo.
Cuối cùng cô cất điện thoại đi, nhắm mắt gục xuống sô pha, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Tới khi ngoài cửa có tiếng bước chân vững vàng mà rõ ràng, Tiểu Nhan mới mở mắt ra.
Trong mắt không có chút mơ màng nào, cả người tỉnh táo, sauđó ngồi thẳng dậy.
Hàn Thanh vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một cô gái ngồi trên sô pha, thẳng lưng ngẩng đầu, như học sinh tiểu học khi hiệu trưởng tới kiểm tra vậy, trông có vẻ ngồi rất nghiêm chỉnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...