Câu nói này thật sự đã nói trúng tim đen của Hàn Minh Thư, cô nhìn chằm cằm vào Đậu Nành với ánh mắt yếu ớt: “Con thuyết phục được mẹ rồi.”
“Mẹ ơi, chúng ta quay về thôi.
Ngày hôm nay Đậu Nành ở bên cạnh mẹ.”
“Ừ.”
Hàn Minh Thư đứng dậy một cách khó khăn.
Đậu Nành đi lên phía trước đỡ lấy cô, sau đó hai người nắm tay nhau cùng quay về phòng.
Lý Tư Hàn nằm trong bệnh viện mấy ngày mới có thể cử động.
Trong lòng anh ta vô cùng hận, rất muốn báo thù Tiểu Nhan nhưng lại sợ Hàn Thanh.
Tối hôm đó ánh mắt của Hàn Thanh giống như ác quỷ vậy, nếu nói như muốn giết anh ta thì cũng không có gì là quá cá.
Còn sau này tại sao anh ta còn nhặt được cái mang này về thì có lẽ là bởi vì ông trời có mắt.
Đợi anh ta ra khỏi nơi này rồi, nhất định anh ta sẽ làm khổ người phụ nữ đó.
Thật ra mấy ngày trước cảnh sát đã đến đây, nhưng khi đó bác sĩ lại nói là Lý Tư Hàn bịthương khá nghiêm trọng, cho nên tạm thời không thể xuất viện được.
Cảnh sát sai người trông coi chỗ này, đợi đến khi vết thương của anh ta đỡ hơn một chút, có thể xuất viện thì sẽ bắt người ngay.
Nhưng Lý Tư hàn bị thương rất nghiêm trọng và rơi vào hỗn mê rất nhiều lần, cho nên anh ta vốn không biết chuyện gì cả.
Mấy ngày nay Tiểu Nhan luôn ở trong nhà, bố mẹ cô ấy sợ cô ấy lo lắng sợ hãi cho nên không cho cô ấy ra ngoài.
Thậm chí họ còn không cho cô ấy đi đến cửa tiệm, nói cái gì mà bây giờ cô ấy cần phải nghỉ ngợi cho tốt, không được đi đâu cả.
Thật ra sao mà Tiểu Nhan có thể không biết bọn họ chỉ đang sợ khi cô ấy ra ngoài sẽ gặp Lý Tư Hàn đến bảo thù mà thôi.
“Ba mẹ à, hôm nay ba mẹ thật sự đừng nhốt con nữa.
Cứ tiếp tục ở trong nhà thế này, con sắp mốc meo đến nơi rồi.
Con muốn ra ngoài đi dạo, ít nhất ba mẹ để con đến cửa tiệm giúp đi.
Con mở cửa tiệm này ra, sao con có thể để cho ba mẹ vất vả như vậy được? “Không được.” La Tuệ Mỹ vừa mở miệng là từ chối yêu cầu của cô ấy.
Tiểu Nhan ủ rũ.
“Mẹ à, chẳng phải mẹ lo lắng sau khi con ra ngoài thì người đó sẽ tìm đến con gây phiền phức sao? Thật ra sẽ không như vậy đâu, anh ta bị thương rất nặng, nằm trong bệnh viện có lẽ không dậy được.
Anh ta không có cơ hội để ra tay với con đâu.”La Tuệ Mỹ bị cô ấy nói trúng trong lòng, sau đó nheo mắt lại.
“Sao con biết cậu ta bị thương rất nặng? Tối hôm Tiểu Nhan gật đầu: “Vâng.”
“Ra tay nặng như vậy sao?”
Cô ấy nhớ lại dáng vẻ Hàn Thanh ra tay với Lý Tư Hàn vào tối ngày hôm đó.
Nếu như khi đó cô ấy không cản Hàn Thanh lại thì có lẽ anh ta sẽ đánh chết người rồi.
Cô ấy cũng không ngờ một người lúc nào cũng mờ nhạt như làn khói như anh ta mà cũng sẽ có cảm xúc quyết liệt như vậy.
“Mẹ à, cũng không phải là ra tay nặng mà là tối ngày hôm đó Lý Tư Hàn thật sự rất quá đáng.
Hơn nữa con cũng góp một phần trong đấy, tất cả vết thương trên người anh ta đều là do con đánh.
Sau khi nói phần sau, ánh mắt của Tiểu Nhan hơi trốn ránh, rõ ràng chính là không đủ sức mạnh.
La Tuệ Mỹ không thể hiểu nổi sự bảo vệ của con gái mình với người đàn ông đó, bà ta suy nghĩ một chút rồi kéo tay con gái mình, hỏi dò: “Con nghiêm túc với cậu ta không? Là kiểu không phải cậu ta thì con sẽ không lấy chồng?”
Gương mặt Tiểu Nhan đỏ bừng: “Mẹ, đột nhiên mẹ hỏi cái gì vậy? Chẳng phải chúng ta đang nói về vấn đề để con ra ngoài sao?”
“Con trả lời mẹ trước đi rồi mẹ sẽ suy nghĩ xem có cho con ra ngoài hay không.”
Tiểu Nhan suy nghĩ một lúc, cảm thấy hay là cứ nói chuyện này ra cho rồi.
Dù sao bản thân cô ấy cũng cảm thấy ngoại trừ Hàn Thanh ra thì ai cũng không thể được.
Vì vậy cứ nói thẳng ra.
“Vâng.” Cô ấy gật đầu, thừa nhận một cách rất thoải mái: “Mẹ à, mẹ biết cái cảm giác ngoại trừ anh ấy thì trong mắt không thể nhìn thấy người nào khác không?”
La Tuệ Mỹ nghe vậy, trong lòng run lên.
Sau đó bà ta lại nghe con gái mình tiếp tục nói “Trước kia khi con mới quen anh ấy, con không thích anh ấy đâu.
Nhưng sau này khi con bắt đầu thích anh ấy, con không nhìn thấy ai khác nữa, cho dù người đó có ưu tú và tốt như thế nào.”
La Tuệ Mỹ lấy lại bình tĩnh: “Mẹ biết rồi.
Nếu như con gái của mẹ thật sự nghĩ như vậy, vậy thì mẹ ủng hộ con.
Chỉ có điều…..
Cậu ấy đối với con thì sao?”
Sau đó mới là người ủng hộ chuyện tình cảm của Tiểu Nhan.
.
Truyện Sắc
Nếu như người đó thích Tiểu Nhan, vậy thì hai người họ dứt bỏ tất cả thành kiến của thể thường, cái nhìn về huyết thống mà ở bên nhau cũng không sao cả.
Chỉ cần hai đứa sống hạnh phúc là được rồi.
Nhưng từ khi bà ta biết chuyện này đến nay, Tiểu Nhan chịu tổn thương đau khổ biết bao nhiêu lần? Bà ta đều nhìn thấy hết, bây giờ “Mẹ à, tạm thời mẹ đừng hỏi.
Nếu như có kết quả thì con sẽ nói với mẹ.
Bởi vì cô ấy cũng cảm thấy sự thay đổi của Hàn Thanh, nhưng trong lòng cô ấy cũng không chắc chắn lắm.
Dù sao anh ấy cũng không nói rõ, cho nên cô ấy không dám hỏi thêm.
Mấy ngày gần đây, ngày nào anh ấy cũng đúng giờ đúng lúc gửi tin nhắn hỏi han về tình hình của cô ấy, giống như một người bạn trai đang quan tâm bạn gái của mình vậy.
Có lẽ cô ấy là một đứa ngốc nghếch, đến bây giờcũng không dám hỏi anh ấy rằng rốt cuộc nụ hôn ấy có ý nghĩa gì? Trong lòng cô ấy rất bứt rứt, càng nghĩ càng thấy bứt rứt, cho nên cô ấy quyết định ra ngoài hít thở không khí một chút.
Đúng lúc ấy cô ấy nhìn thấy Hàn Minh Thư đang chờ sinh ở trong nhà, cô ấy đã hẹn thời gian với Đậu Nành.
Đúng lúc hôm nay Dạ Âu Thần không ở trong biệt thự, cho nên cô ấy qua đây thật đúng lúc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...