Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Tiểu Nhan hơi cười: “Dì Trương, cháu nói thì dì không tin, tại sao anh ta nói thì dì lại tin? Anh ta không làm loại chuyện như vậy, bạn cháu thì sẽ làm loại chuyện như vậy? Ở trong mắt cháu, bạn cháu cũng là đường đường chính chính, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này.”
Nếu đối phương đã không muốn thừa nhận, vậy bọn cô cũng không cần thiết phải chịu trách nhiệm cho tội danh đánh người này, dù sao thì đối phương cũng không lấy ra được chứng cứ.

“Huống gì dì Trương, dì cảm thấy những lời cháu nói này, là đang làm bẩn sự trong sạch của anh ta? Chúng ta đều là phụ nữ, dì cảm thấy những lời này là làm bẩn sự trong sạch của anh ta, hay là sự trong sạch của cháu?”
Một phen lời nói phía sau khiến những hàng xóm đang hóng chuyện đều tán đồng gật đầu.

“Đúng đó đúng đó, nếu tiểu Lý mà bà nói khôngcó làm loại chuyện này, thì sao con bé nhà họ Chu lại nói như vậy chứ?”
“Đúng đó, hoàn toàn không cần thiết phải nói ra những lời này để làm bẩn thanh danh của mình, điều này hoàn toàn không cần thiết mà.


Tôi nói này di Trương, cái người mà bà giới thiệu kia có phải không đáng tin không? Theo lời Tiểu Nhan nói như vậy, người đó căn bản không phải người đàng hoàng gì mà.”
“Nếu đã không phải người đàng hoàng gì, vậy bị đánh một trận nhập viện hình như cũng không có gì đâu nhỉ?”
“Đúng vậy…nếu là tôi, có người dám làm gì với con gái tôi, tôi không đánh chết hắn ta là còn nhẹ đó.”

Cô cười lạnh một tiếng, trực tiếp nói lại: “Đều là không bằng chứng như nhau, sao dì thì lại có thể nói bạn trai cháu đánh người bị thương? Dì Trương, dì đây là điển hình cho việc chỉ cho mình làm mà không cho người khác làm theo.”
Dì Trương không ngờ mình giả bệnh rồi mà cô gái nhỏ vẫn không buông tha mình, bà ta sững người một lát, sau đó lại tiếp tục kêu trời gọi đất khóc lên.

Mà lúc này cha mẹ của Tiểu Nhan, hai vợ chồng nhà họ Chu từ trên lầu đi xuống.

Hai vợ chông họ vốn còn đang ở nhà đợi Tiểu Nhan, ai ngờ chờ trái chờ phải vẫn không thấy về sau đó lúc nghe thấy dưới lâu dường như có tiếng cãi nhau truyền đến, vì vậy hai người liền ra cửa xem thử, không ngờ lại nghe được.

mấy câu lại sau.

Lúc nghe thấy Tiểu Nhan nói Lý Tư Hàn động tay động chân với cô, cha Chu suýt tý nữa liền xông ra ngoài đánh người, sau đó bị La Tuệ Mỹ cản lại, nhỏ giọng nói: “Ông xem có phải con gái chúng ta lớn rồi không? Một mình đối mặt với nhiều người như vậy, vậy mà lại còn bình tĩnh thong dong?”
Bị bà nói như vậy, cha Chu cũng thoáng cảm thấy, hình như là vậy ha?

€on gái đối mặt với nhiều người như vậy mà lại không hề hoảng hốt? Đúng là rất tốt, vì vậy hai vợ chồng quyết định lại quan sát thêm một lát, đợi đến khi dì Trương bắt đầu kêu trời gào đất rồi hai người mới quyết định hiện thân.

Vừa xuất hiện, cha Chu liền vén tay áo lên: “Ai dám ức hiếp con gái tôi, đừng nói là bệnh viện, lão.

Chu tôi trực tiếp đánh cho nó vào thẳng nơi hỏa táng!
Gòn muốn vào bệnh viện hả? Cửa cũng không có!”
Ông Chu hung hăng, giọng nói sang sảng, quan trọng là tướng tá to con, khi ông ta bước ra trông mặt mày dữ tợn, trông có vẻ ghê gớm.

Thường ngày đôi vợ chồng nhà họ Chu nhìn thân thiện hòa nhã, hàng xóm láng giềng với nhau cả, dù không thân thiết nhưng ai cũng biết là bản anh em xa mua láng giềng gần.

Nên đây là lần đầu tiên mọi người thấy ông Chu hung dữ đến như thế, hàng xóm xung quanh thấy vậy đều dạt hết ra.


Dù sao chăng nữa cũng chỉ đến để hóng chuyện, tóm lại là bình thường rảnh rỗi cũng chỉ ngồi uống trà tán gẫu, chứ không phải đến để rước vạ vào thân.

Bà con hàng xóm đứng dẹp ra, không ai đỡ dì Trương nữa, người phụ nữ trẻ tuổi chạy đến đỡ dì Trương đầu tiên thấy mọi người đều lùi lại thì cũng vội vàng đỡ cho dì Trương đứng lên rồi nói: “Dì Trương này, dì tự đứng cho vững nhé.

Nói dứt lời, cô ấy cũng đứng giãn ra cùng với mọi người.

Dì Trương: “….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui