Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Cái bóng trắng… vừa nãy mới nhảy qua người cô, thật ra là một con mèo?
Ragdoll Không Không bé nhỏ ngồi ở đó, nhìn vào đôi mắt Tiểu Nhan đang nhìn qua, hơi hơi chớp mắt, lại mềm mại meo một tiếng nữa.

“Meo meo…”
Cử như đang chào hỏi với Tiểu Nhan vậy.

Vừa nãy Tiểu Nhan đúng là đã bị dọa sợ, nhưng lúc đó đầu óc cô đang căng chặt, chỉ thấy có một cái bóng màu trắng nhào về phía mình, cô vốn dĩ đã bị hoảng sợ nên ngay lú đó không khống chế được mình liền ngã ngồi xuống sàn nhà lạnh băng.

Bây giờ phát hiện ra thứ dọa cô sợ, vậy mà lại là một con mèo.

Sau khi sực tỉnh lại, Tiểu Nhan cảm thấy có hơi mất mặt, bởi vì trước mặt là một con mèo Ragdoll nhỏ cực kỳ đáng yêu, hơn nữa bộ lông còn mượt mà sạch sẽ, nhìn dáng vẻ cực kỳ dễ bắt nạt.

“Ngày thường nó rất ngoan, tối hôm nay chắc là cảm giác được trong nhà có hơi thở người lạ nên mới ra đây xem thử, té đau rồi sao?”
Đừng nói chở, té xuống như vậy thật đúng là rất đau đó.

Nhưng khi đối mặt với Hàn Thanh, Tiểu Nhan không dám nói, chỉ có thể dùng sức lắc đầu, sau đó nhìn về phía con mèo.

“Không Không?”
“Meo?”

Bé Ragdoll nghiêng nghiêng đầu: ‘Cô đang kêu tui hả?”
Bộ dáng ngơ ngác đáng yêu kia khiến Tiểu Nhan thả lỏng người, cảm xúc cũng không còn căng chặt như lúc nãy nữa, cô hỏi một câu: “Em có thế, sờ nó không?”
“Được, Không Không rất ngoan.”
Vì vậy Tiểu Nhan liền chầm chậm lại gần bé Ragdoll Không Không, ngồi xổm xuống duỗi tay sờ vào cái đầu tròn tròn của nó, cảm giác mềm mại thoải mái cứ như đang sờ vào kẹo bông gòn vậy.

Tiểu Nhan nhịn không được lại sờ thêm một lúc.

“Meo meo..” Không Không cảm thấy thoải mái, liền bắt đầu nhỏ giọng rên lên.

Tiểu Nhan vẫn luôn rất thích mèo, những con mèo mà Minh Thư và Đậu Nành nhận nuôi ở dưới lầu tiểu khu là những con mèo nhà màu vàng quýt, năm đó Tiểu Nhan cực kỳ yêu thương một nhà bốn người đó.

Chẳng qua sau đó vì ra nước ngoài và một số chuyện khác, cô còn muốn đem những con mèo đó tặng cho người nhận nuôi.

Vừa khéo trong công ty có mấy em gái nghe thấy cô muốn tặng mèo thì đều nhận về nuôi hết.

Chỉ còn lại con mèo màu vàng quýt lớn được nuôi trong công ty, mèo vàng quýt rất có tính người, ở trong công ty sẽ không chạy loạn, sau khi Minh Thư tới thì liền bị đem về biệt thự rồi.

Sau đó Tiểu Nhan liên không còn nuôi mèo nữa.


Không ngờ Hàn Thanh lại có nuôi một con trong nhà.

Bởi vì nhìn vẻ ngoài của anh, không giống với người sẽ nuôi mèo một chút nào.

“Meo meo!”
Bé Ragdoll đột nhiên duỗi tay cái móng vuốt ra, nhìn Tiểu Nhan đòi ôm.

Tiểu Nhan sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì Không Không đã nhào vào ngực cô ấy.

Tiểu Nhan ngày người ra một lúc sau đó vội ôm chặt lấy Không Không, sợ nó bị ngã.

Không Không cọ đầu vào cánh tay Tiểu Nhan, sau đó ngoan ngoãn nằm yên trong lòng cô ấy.

Thật ngoan, hơn nữa còn vô cùng đáng yêu.

Trong lòng Tiểu Nhan rất kích động, ôm Không Không đứng dậy, có chút xấu hổ nhìn về phía Hàn Thanh.

“Nếu như thích thì có thể để nó ở cùng em buổi tối.”
“Có thể sao?”
Tiểu Nhan có vẻ không chắc chắn hỏi, thật ra là cô ấy muốn hỏi tối nay cô ấy thật sự phải ngủ ở đây sao? “Ừ” Hàng Thanh đi về phía trước: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa em về phòng, nghỉ ngơi cho sớm một chút.

Tiểu Nhan ôm Không Không đi theo phía sau anh ta, hai người cùng đi về phía phòng ngủ, sau khi Hàn Thanh đưa Tiểu Nhan về phòng, anh ta nói: “Tối nayem ngủ tạm ở đây, tôi ngủ ở phòng bên cạnh, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi hoặc là gọi trực tiếp tôi cũng được.

Anh ấy thật sự để cô ngủ lại đây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui