La Tuệ Mỹ: ……..
Đây là lời nói của một người thất tình sao? La Tuệ Mỹ còn muốn nói gì đó nhưng lại bị dì Trương ngắt lời: HỒ, con gái bà đã đồng ý rồi, bà còn đắn đo cái gì nữa? Nó tình nguyện hẹn hò, cũng chỉ là xem mắt thôi, cũng không phải là tiếp xúc thân mật, lần sau lại còn gặp nữa, đây cũng không phải là trao đổi mua bán.””Đúng đấy mẹ, nếu con nói không thích thì lúc ấy sẽ bảo anh ta đi.”
Nghe đến đây, La Tuệ Mỹ cuối cùng cũng yên tâm.
“Được rồi, con nghĩ vậy thì mẹ cũng không cản Dù sao cũng chỉ là gặp mặt, cũng không tiếp xúc thân mật quá, chỉ xem con gái có vừa ý hay không thôi? Đến lúc đấy có thể thoát khỏi cảm giác thất tình, như vậy còn không tốt?
Nghĩ vậy, La Tuệ Mỹ trong lòng cũng thoải mái hơn.
Dì Trương sau khi gọi điện thoại thì người cũng đến rất nhanh.
La Tuệ Mỹ từ xa nhìn người đang nói chuyện với dì Trương đánh giá.
Đối phương mặc áo sơ mi trắng, sạch sẽ không vết bẩn.
Cử chỉ chính trực, tuy rằng không có gì nổi bật nhưng có vẻ khá tươm tất.
Trên mắt còn đeo kính, trông khá nhã nhặn.
Ấn tượng đầu tiên, La Tuệ Mỹ gật gật đầu.
“Nhìn qua có vẻ ổn, Nhan Nhan, con thấy thế nào?”
Không ai lên tiếng trả lời, Lạc Tuệ Mỹ quay đầu lại thấy Tiểu Nhan đang dán mắt vào điện thoại.
“Sao vậy con?”
Chu Tiểu Nhan thấy vậy liền phục hồi lại tinh thần, khóa màn hình di động, rồi đút máy vào túi.
“Không có gì a.
Vừa rồi cô phát hiện Đậu Nành gửi cho cô một cái ảnh chụp màn hình.
Đó là tin nhắn Hàn Thanh yêu cầu cô trả tiền.
Đậu Nành hỏi cô bây giờ làm thế nào?
Cô đọc được tin này, tâm tình có chút phức tạp.
Không ngờ Lạc Tuệ Mỹ lại đi tới.
“Không có gì sao con lại không cho mẹ xem điện thoại? Con lại suy nghĩ gì lung tung phải không? Nếu không thì tốt nhất đừng xem mắt nữa?”
Tiểu Nhan cười cười “Mẹ, con không sao, chúng ta cùng đi.”
Dù sao đi xem mắt cũng không dành tình cảm cho đổi phương, có thể hòa hợp nhau hay không cũng tùy vào duyên phận.
Nói không chừng, cô với Tô Cửu lại giống nhau, có thể tìm được một người chồng nhất mực yêu thương? Đến lúc đấy hôn nhân viên mãn, Ý con cái trọn vẹn, ai còn quan tâm đến người đàn ông lạnh lùng kia?
Nghĩ vậy, Tiểu Nhan hít sâu một hơi: “Người đến chưa? Chúng ta đi xuống đi.”
“Đang ở bên ngoài nói chuyện với dì Trương.”
Đang nói chuyện thì dì Trương bên ngoài đã đưa người vào, trực tiếp đưa đến trước mặt giới thiệu với họ
“Nhan Nhan à, đây là Tiểu Lý.
Tiểu Lý, đây là Nhan Nhan.
Hai đứa làm quen với nhau đi.”
Nhìn thấy Chu Tiểu Nhan, ánh mắt của người đàn ông khẽ động, sau đó anh chủ động đưa tay về phía cô: “Xin chào, tôi là Lý Tư Hàn” *Chu Tiểu Nhan Hai người chào hỏi nhau rồi sau đó bắt tay.
Lúc Tiểu Nhan đưa tay về, đối phương cũng từ từ đưa tay về, khá lễ độ: “Nhan Nhan nếu cháu có gì cần giúp đỡ, cháu có thể để Tiểu Lý giúp, dù sao hôm nay cũng là chủ nhật, cậu ấy cũng không phải đi làm.
Có cảm tình là không thể vì trong lòng cô đã có người khác.
Tiêu Túc đối tốt với cô như vậy, cô cũng rất khó đối với anh ta phát sinh tình cảm.
Chỉ là một buổi xem mắt, có thể sẽ đi đến đâu chứ?
Tiểu Nhan cảm thấy mình có chút tức giận trong ngày xem mắt, chẳng qua… cô cảm thấy bản thân chưa quên được Hàn Thanh.
Có muốn chứng minh mình với Hàn Thanh là không thể.
Ở bên cạnh người khác, cô cũng có thể hạnh phúc.
Trong tiệm bỗng dưng có một người đàn ông lạ mặt xuất hiện, mấy nhân viên liếc nhau, nhịn không được không khỏi xì xào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...