La Tuệ Mỹ đi theo sau con gái.
Dì Trương đang ngồi trên bàn, tay chân luống cuống.
Tiểu Nhan đem tô mỳ đặt trước mặt bà.
Mắt bà ta sáng rực lên khi ngửi thấy mùi thơm, liền nhấp một ngụm nước súp.
“Tay nghề của Nhan Nhân quả thực không tồi, vừa biết kiếm tiền, vừa biết nấu ăn, thật là một người vợ tốt.
Người đàn ông nào mà lấy được con đúng là có phúc lớn đấy.
Nghe thấy vậy, khỏe môi của Chu Tiểu Nhan giật giật, thật sao? Mới uống được một ngụm súp đã hảo hức muốn giới thiệu ai đó cho cô rồi sao? Tốt xấu gì cũng phải để ăn xong hằng nói chứ, dù sao thì món mỳ cô nấu rất ngon nên bà ấy mới như vậy.
Nhưng ngay sau đó, dì Trương nhận ra mỳ ăn rất tuyệt, nên bà không còn tâm trạng nói chuyện với Tiểu Nhan nữa mà cúi đầu ăn lấy ăn để, còn húp cả nước súp.
“Dì Trương, dì ăn từ từ thôi, không cần phải vội.
“Nhan Nhan à, cháu đừng vội, dì Trương hôm nay đến vì có chuyện muốn nói với cháu.Vẻ mặt của La Tuệ Mỹ ở bên này: Nhìn xem, tôi biết ngay sẽ thế mà.
“Dì Trương, có chuyện gì thì hôm khác nói sau, hôm nay cửa hàng rất bận.”
“Không không không, bây giờ dì nói cho cháu nghe, rất nhanh thôi, 5 phút là được.”
“Họ hàng xa của chúng ta không phải có một đứa cháu trai sao? Lần trước anh ta đến tìm dì.
Tận mắt thấy thanh niên đó cao ráo, đẹp trai, nghe nói cậu ta đã mua nhà, chỉ là vẫn chưa có bạn gái.
Tôi nghĩ Nhan Nhan trở về lâu như vậy, bên cạnh cũng nên có đàn ông chăm lo? Cho nên đã nghĩ đến việc ghép họ thành đội nếu không thì hai người cứ đi thăm hỏi trước đi?”
Nếu là trước đây, có người làm mối cho Tiểu Nhan thì La Tuệ Mỹ sẽ tán thành cả 2 tay nhưng chính bà tận mắt nhìn thấy bộ dạng con gái hôm trước vừa thất tình.
Bây giờ lại làm mối cho cô, thì không những không thành, còn khiến cô thấy phản cảm.
Cho nên lúc nãy trước khi Tiểu Nhan xuất hiện, La Tuệ Mỹ cũng đã từ chối dì Trương một lần rồi.
Ai mà biết dì Trương chưa từ bỏ ý định, đem đối phương khoe khoang, ba hoa chích chòe, nhất quyết phải làm cho hai người gặp mặt nhau thử.
“Cái này, dì Trương a, con gái tôi đâu rồi? Bây giờ mở cửa hàng rất bận, dì vừa đến cũng thấy đấy, con gái tôi lại chạy đi đâu rồi?”
La Tuệ Mỹ chen vào nói, khéo léo từ chối.Dì Trương xua tay nói.
“Không sao, không sao, lúc đấy tôi gọi cậu ta đến đây là được.”
La Tuệ Mỹ và Chu Tiểu Nhan: “…”
Hai người nhìn nhau, đến cửa hàng của cô để hẹn “Dì Trương, như thế thì bất tiện quá?”
La Tuệ Mỹ hỏi một cách không chắc: “Cửa hàng cũng rất bận.
Nếu cậu ấy đến nhỡ lại tiếp đã không chu đáo thì làm sao bây giờ?”
“Không thành vấn đề, cậu ấy rất chăm chỉ, đến lúc đó có thể giúp mọi người.
Nhan Nhan, thật lòng mà nói, cháu là một cô gái tốt, để một người mở cửa tiệm thì rất vất vả.
Ba mẹ cháu đều đã lớn tuổi, cũng không giúp cháu mãi được.
Không bằng tìm lấy một người đàn ông có nhà cửa, cùng nhau chung sống, kết hôn xong liền sinh mấy đứa trẻ mập mạp.
Đến lúc đó con đàn cháu đống một nhà tốt biết mấy.”
Dì Trương thực sự có thể cả ngày ba hoa chích chòe.
Đáng tiếc trong lòng Tiểu Nhan không cảm thấy có chút xao động nào.
Dì Trương nói một hồi thực ra đều là những điều trong lòng của La Tuệ Mỹ.
Ngày đó nhìn thấy bộ dạng đẹp trai phi phàm của người đàn ông kia, còn con gái mình lại bình thường như vậy, cho dù ở cùng nhau cũng không thể sống nổi.
Tiểu Nhan đột nhiên ngăn mẹ: “Mẹ muốn con hẹn hò đúng không? Vậy con sẽ hẹn hò.”
La Tuệ Mỹ biến sắc: “Nhan Nhan, con ngàn lần đừng nghĩ như vậy.
Mẹ hy vọng con hẹn hò là để thấy vẻ mặt của con tốt lên.
Con phải hiểu, mẹ cũng muốn con được vui vẻ, nếu con hẹn hò mà không vui, thì vẫn nên “Không đâu.”
Tiểu Nhan ngắt lời bà và mỉm cười: “Con thấy hẹn hò cũng rất tốt, dì Trương nói rất đúng.
Con nên xác định một người bình thường, sống bình lặng qua ngày..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...