“Con gái bướng bỉnh, mẹ nói mà con không nghe? Như vậy cũng được, buổi sáng con ở nhà nghỉ ngơi, tối nay ba đưa đi viện khám bệnh, mẹ con sẽ đi khai trương cửa hàng “
“Không cần đầu mẹ, con không sao, chỉ là con đói con..
Nói tới đây, dạ dày của Tiểu Nhan lại nôn nao, sóng cuộn biển gầm.
Cô lại chạy vào toilet.
Hai vợ chồng ông bà Chu thấy vậy thì nhìn nhau.
“Tốt hơn anh vẫn nên đưa con gái đi bệnh viện xem thế nào”“Nó không phải không muốn sao? Thay vì cố đưa nó đến bệnh viện, không bằng đi nấu cháo cho nó luôn đi.
Em xem, nó nên như thế… Dạ dày nó trống không đấy.”
Câu nói này ngay lập tức làm La Tuệ Mỹ giật mình, gật đầu: “Được, tôi đi nấu cháo ngay đây.”
Sau khi vật vã cả buổi sáng, Tiểu Nhan cuối cùng cũng uống hết một chén cháo.
Cuối cùng dạ dày cũng cảm thấy ấm áp một chút.
Cô ấy nằm xuống xoa xoa bụng mình, sắc mặt vẫn có chút khó coi.
“Mẹ con đi cửa hàng rồi.
Khi đi còn dặn ba nếu con vẫn thấy không thoải mái thì dẫn con đi bệnh viện khám.
Nhan Nhan, bây giờ con thấy thế nào? Nếu thấy không thoải mái, nhớ nói cho ba nhé.”
Nghe thấy thế, Tiểu Nhan nhìn ba cười một cái trông còn tệ hơn với khóc.
“Ba, con không sao, có thể do hôm qua ăn phải thức ăn hỏng nên hôm nay mới thấy không khỏe.
Con bây giờ ăn hết cháo liền thấy không sao rồi.”
“Nhân Nhan Chu phụ không rời đi mà ngồi xuống cạnh cô: “Có chỗ nào không thoải mái thì phải nói ra.
Để buồn trong lòng cũng không phải cách tốt.
Ba cô ấy đây là đang quan tâm cô ấy, vì nhìn thấy bộ dạng của cô ấy đêm qua.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lại miễn cưỡng cười: “Yên tâm đi ba, con không sao đâu, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, con cũng không sao.”
Lúc nói ra câu này, trên mặt cô ấy mang theo vẻ quyết tâm Chu phụ vừa thấy, liền biết ngay con gái bị tổn thương tình cảm, thân làm ba, cũng không thể giúp đỡ con gái nhiều như mẹ nó.
Cho nên Chu phụ chỉ có thể xoa đầu con gái, nhẹ nhàng nói “Vậy được rồi, con cứ ngủ một giấc.
Nếu con thấy không thảo¡ mái nhớ nói vơi ba, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì ba mẹ vẫn mãi mãi ở bên cạnh con.”
Tiểu Nhan nhắm mắt lại, cảm giác mắt mình lại ươn ướt.
Ba Chu nhanh chóng đi ra ngoài, Tiểu Nhan nghe thấy tiếng đóng cửa, liền mở to mắt: Tập đoàn nhà họ Hàn Trong văn phòng Hàn Thanh sau khi xử lý công vụ của buổi sáng, vẫn còn có buổi họp vào lúc trưa.
Nhưng vì sự việc tối qua cho nên anh ta đã yêu cầu Tô Cửu đem lùi lịch họp online sang ngày mai.
Sau đó chú tâm đợi sự xuất hiện của cô gái nhỏ.
Nhưng bây giờ không còn thấy bóng dáng của Tiểu Nhan trong công ty nữa.
Hàn Thanh nhíu mày, nhìn về cửa của văn phòng.
Cô ấy đến muộn hay là…
Hàn Thanh khó hiểu.
Cứ nghi hoặc như vậy suốt một giờ đồng hồ, nhưng người đáng lẽ nên xuất hiện ở văn phòng lúc này cũng không thấy bóng dáng đâu.
Hàn Thanh khẽ nhíu mày, xem chừng hành vi tối qua của anh ta đã khiến cô ấy rất sợ hãi.
Nếu không thì đang yên đang lành, bây giờ lại không thấy đâu nữa.
Cô ấy đã nói sẽ không cùng anh ta vướng mắc gì nữa, có thật như vậy không?
Đôi mắt Hàn Thanh thâm trầm, khiến người ta không thể thấy rõ cảm xúc của anh.
Lúc lâu sau, anh ta gọi cho Tô Cửu bảo cô ta kết nối lại cuộc họp.
Trước đó dự kiến đã hoãn cuộc họp hôm nay sang ngày mai nhưng lại nói muốn tổ chức lại.
Tô Cửu thấy rất mệt mỏi, cô ta chẳng qua chỉ là một thư ký có năng lực làm việc hiệu quả thôi, cô ta cũng không dám nói từ chối, cũng không làm ra vẻ oán giận, gật đầu tuân lệnh.
Sau đó liền đi sắp xếp.
Nửa giờ sau, cuộc họp được tổ chức.
Trước khi vào họp, Hàn Thanh còn liếc nhìn TôCửu một cái: “Hôm nay có nhận được tin tức gì không?”
Câu hỏi này đột ngột quá làm Tô Cửu sửng sốt, rất nhanh cô ta liền trả lời.
Hẳn là Tiểu Nhan hôm nay không tới văn phòng rồi.
“Không có gì ạ”
Cô ta vừa lắc đầu, vừa tự hỏi.
Trong thời gian này, Tiểu Nhan mỗi ngày đều đến đây rất đúng giờ.
Không nói đến Hàn Thanh, đến Tô Cửu cũng quen.
Cho nên hôm nay Hàn Thanh nói muốn hoãn cuộc họp, Tô Cửu còn đang nghĩ có phải là do Tiểu Nhan kia không.
Đúng.
Không nghĩ đến cái cô Tiểu Nhan kia cả ngày hôm nay lại không xuất hiện.
Sau đó Hàn Thanh ngồi chờ một mình trong văn phòng.
Không ngờ cuối cùng anh ta lại triệu tập cuộc họp.
Rồi hỏi cô ta có nghe được tin tức gì không? Chẳng phải hỏi chuyện của Tiểu Nhan sao? “Tổng giám đốc Hàn, anh có cần tôi gọi điện hỏi thăm cô Tiểu Nhan một câu không?”
“Không cần”
Hàn Thanh lạnh lùng từ chối lời đề nghị của Tô Cửu, dửng dưng bước vào phòng họp.
Tô Cửu thấy vậy liền không biết nói gì cho phải, nghiêng nghiêng Trong cuộc họp, mọi người có thể cảm nhận rõ ràng được áp lực của Hàn Thanh.
Lúc trao đổi cùng anh ta, họ lo lắng sẽ bị anh ta đột nhiên làm khó dễ, cho nên lúc nói chuyện đều rất cẩn thận, sợ mình nóisai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...