Nhưng bây giờ thì sao? Cô gái nhỏ khi bắt gặp ánh mắt của anh ta liền liên tục né tránh, lúc nói chuyện với anh ta cũng hết sức căng thẳng, vô cùng không tự nhiên.
Đây có lẽ là do ảnh hưởng của anh ta.
Mà điều này khiến Hàn Thanh cảm thấy có chút không vui, nếu trước mặt anh ta khiến cô ấy trở nên như thế này, vừa mất tự nhiên vừa căng thẳng, vậy sao anh ta còn gọi cô ấy qua, làm cho cô ấy mất đi vẻ tràn đầy sức sống vốn có chứ?Đang miên man suy nghĩ, Hàn Thanh đã đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Ở đây có bàn.”
Tiểu Nhan đành đi theo, đặt chiếc túi lên bàn, vì đã gặp anh ta ở đó nên Tiểu Nhan đặt chiếc túi xuống nói: “Vậy thì em để đồ ở đây.
Nếu không còn việc gì nữa thì em… về đây?”
Người đàn ông đẹp trai đối diện ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt cô ấy, nghe giọng điệu cẩn thận từng li từng tí của cô ấy khi nói.
Hàn Thanh yên lặng nhìn cô ấy, ánh mắt sắc bén.
“Cô rất sợ tôi?”
Tiểu Nhan: “Không, không.”
Cô ấy sợ anh ta làm gì chứ, chỉ là cô ấy thấy căng thẳng, còn vì những việc trước đó mà lúng túng nữa.
“Không sợ, vậy tại sao lại vội vàng rời đi?”
Để chứng minh rằng mình không sợ hãi, Tiểu Nhan chỉ có thể tiến đến ngồi xuống ghế sô pha trước mặt anh ta, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi thẳng lưng, giống hệt như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn.
“Em không vội đi, em chỉ đang nghĩ rằng anh muốn đi ăn cơm thì em không nên làm phiền anh ở đây.
Nếu anh thấy không phiền, em cứ ngồi đây vậy.”
“Ừ.” Hàn Thanh không từ chối cô ấy, sau đó liền thực sự bắt đầu ăn trước mặt cô, dáng vẻ anh ta ăn vô cùng anh tuấn, dung mạo cao quý tao nhã, khi thức ăn đến miệng, môi anh chuyển thành một màu trầm hơn, nhưng lại không phải màu sắc nào khó coi, mà trái ngược lại rất phù hợp với khí chất của anh.
Nhìn hồi lâu, Tiểu Nhan tự nhiên bị mê hoặc, bỗngnghĩ đến lần trước cô ấy cưỡng hôn anh ta.
Khi đó, cô ấy vẫn còn là một cô gái nhỏ không biết sợ hãi, cho dù bị cự tuyệt cũng vẫn có thể tiếp tục không nản lòng, nhưng bây giờ thì sao? Ngẫm lại, cô ấy cảm thấy mình trước đây thật quá đáng sợ.
Nếu cô ấy thích một người nào đó nữa, bảo cô ấy làm những việc mất lòng tự trọng như thế này, cô ấy thực sự không thể làm được.
Chắc chắn, có một số việc cho dù làm lại cũng sẽ thiếu đi dũng khí ban đầu.
Nhìn mãi nhìn mãi, Hàn Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, sau ba giây, Tiểu Nhan nhanh chóng quay đầu đi, giả bộ tự nhiên, nhưng lỗ tại của cô ấy đã chuyển màu hồng rực.
Hàn Thanh nhìn cô chăm chăm một hồi, phát hiện màu hồng này đã lan tràn từ tại đến cổ, nếu anh ta còn nhìn thêm nữa, cô ấy chắc sẽ thành con tôm chín mất.
Nghĩ đến đây, Hàn Thanh nhẹ nói.
“Cái hộp trên bàn là của cô.”
Cái hộp?
Tiêu Nhân liếc mắt nhìn liền thấy trên bàn có một cái hộp giấy nhỏ, nhìn rất đẹp, phản ứng đầu tiên của cô ấy là, Hàn Thanh muốn tặng quà cho mình sao?
Suy nghĩ đầu tiên vừa hiện lên trong đầu, cơ thể đã lập tức đáp lại theo bản năng, cô áy xua tay “Không, không, anh không cần phải tặng em gì đâu.
Tiền thuốc lần trước em còn chưa trả lại anh, vì vậy …“Là điện thoại di động.” Hàn Thanh ngắt lời cô ấy.
Điện thoại di động?
Hả? Tiểu Nhan suy nghĩ, trong giây lát đã vô cùng xấu hổ, hóa ra đó là chiếc điện thoại di động đã sửa xong của cô ấy, lúc cô vừa đến Tô Cửu cũng đã nói rồi, thế mà cô ấy lại quên mất.
Nhìn thấy chiếc hộp, cô ấy còn nghĩ rằng Hàn Thanh định tặng quà cho mình …
Tiểu Nhan nhanh chóng đỏ mặt, nhanh chóng nhận lấy chiếc hộp và mở nó ra.
Quả nhiên, chiếc điện thoại đã sửa xong nằm yên lặng bên trong.
“Trễ vài ngày, nhưng điện thoại đã hoạt động được bình thường.”
Bởi vì chuyện xấu hổ vừa rồi, Tiểu Nhan chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, gượng cười gật đầu: “À, cám ơn anh nhiều, vất vả cho anh rồi, tiền sửa chữa mất bao nhiêu, cộng lại với tiền thuốc em sẽ trả lại anh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...