Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


“Tôi đoán hôm qua cô đã ở nhà nghỉ ngơi một ngày, hôm nay sẽ đến của hàng mỳ, thực sự không nghĩ tới vậy mà tôi đã đoán đúng.”
Lúc nhìn thấy Lâm Hứa Chính, Tiểu Nhan hơi sửng sốt một chút, sau đó cảm thấy vô cùng cảm kích, hai vợ chồng nhà họ Chu cũng từ bên trong chạy ra, đặc biệt là ba Chu, ông ấy nhiệt tình cầm lấy tay của người ta.

“Cậu Hứa Chính, chào mừng cậu đã tới cửa hàng ăn nhỏ nhà chúng tôi…”
Tiểu Nhan: “…
La Tuệ Mỹ: “…”
Hai người cùng biểu cảm thể hiện ý coi thường, ông ấy có thể mất mặt đến mức này sao?!
Ngược lại là Lâm Hứa Chính, khách khí bắt tay với ba Chu, sau đó lên tiếng trước nói với ba Chu: “Vậy lên tầng hai đi ạ, ở đây đông người rất khó nói chuyện.”
“Được, được thôi.”
Sau khi lên tầng hai, ba Chu mang trà quý mình cất từ lâu rồi ra pha cho Lâm Hứa Chính, sau đó ngồi chào hỏi Lâm Hứa Chính, rồi nói lời cảm ơn với anh ta, thậm chí còn nói hôm nào đó muốn đến thẳng nhà anh ta để cảm ơn, nếu không thì sẽ không thể hiện thành ý.


La Tuệ Mỹ cũng hoàn toàn đồng ý.

Lâm Hứa Chính nhìn qua Tiểu Nhan ngồi ngoan ngoãn ở bên cạnh, cười nhạt một tiếng: “Chú dì à, thật ra hai người không cần phải khách khí như thế, chuyện này đối với cháu mà nói chỉ là tiện tay mà thôi, cháu chỉ là giúp đỡ mở cửa và gọi điện thoại thôi, nếu lại đổi lại là người khác, chắc chắn cũng sẽ làm như thế, với lại cô Chu đây cũng là người thuê cửa hàng của cháu, cũng coi như quen biết, bảo vệ người quen an toàn, là điều nên làm mà”
Anh ta nói rất ngay thẳng, khách khí, trật tự rõ ràng.

Tiểu Nhan nhìn sang anh ta, ý của anh ta biểu đạt rất rõ ràng, chuyện này anh ta chỉ là tiện tay mà thôi, bọn họ không cần phải để ý quá như thế, bởi vì đối với anh ta mà nói chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

Suy nghĩ một lúc, Lâm Hứa Chính lại đột nhiên mở miệng nói: “Chú dì à, cháu có mấy lời muốn nói riêng với cô Chu về vấn đề liên quan tới cửa hàng, nên hai người có thể tránh đi một chút được không?”
“Có thể chứ, không có vấn đề gì, cậu Lâm đây là ân nhân cứu mạng của Tiểu Nhan nhà chúng †a, nên cậu nói cái gì thì là cái đó.”
Sau khi hai người rời đi, khóe môi Tiểu Nhan hơi nhếch lên, đối với cách xử sự của ba mẹ mình thì có chút dở khóc dở cười.


“Họ không có ý gì đâu anh Lâm ạ, ba mẹ tôi đều là người nhiệt tình, chất phác, bọn họ sau khi biết anh đã cứu tôi về, cho nên hành động có hơi quá lố, quả thực là đã quấy rầy anh rồi, thực sự rất xin lỗi”
“Ba mẹ của cô Chu đúng là rất chân thành, cô Chu không cần phải nói xin lỗi tôi đâu, hôm nay tôi tới đây tìm cô, thật ra là có chuyện khác.”
Tiểu Nhan mơ hồ đoán được có việc gì đó, trong lòng hơi bối rối một chút, cánh môi của cô ấy giật giật, nhìn thấy Lâm Hứa Chính đang muốn nói thì dừng lại.

“Anh có chuyện gì muốn nói ư?”
Lâm Hứa Chính mỉm cười nhìn cô ấy: “Hay là cứ để cô nói trước vậy? Bây giờ nhìn cô có chút nóng vội?”
Tiểu Nhan: “..”
Tiểu Nhan không nói chuyện, mím môi thật chặt.

Lúc ấy đúng thật là cô đã nghĩ như vậy, nhưng mà sau trở về nghĩ lại cẩn thận thì thấy cũng không phải là như thế, dựa vào tính cách của Lâm Hứa Chính, anh ta làm sao có thể đem thứ mà vợ mình yêu thích tùy tiện giao cho người khác?
“Vậy thì tôi cũng nói thật cho cô biết, lúc ấy Hàn Thanh thật sự đã đến tìm tôi, đúng là tôi và anh ta có quen biết, nếu như cô không tới gặp tôi, thì tôi cũng sẽ chẳng đồng ý với anh ta, cho dù tôi và anh ta có là bạn tốt nhiều năm cũng không thể nào được.

Nhưng mà sau đó, chính cô đã tự chứng minh, cô là dựa vào thực lực của mình, và sự tinh tế mới làm cho tôi đồng ý được”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui