Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Đậu Nành nhất định sẽ giúp cô ấy.

Trên đường đi về nhà cô, cô gái nhỏ nhắm chặt mắt lại, đến lúc Hàn Thanh dừng xe lại chờ đèn đỏ nghiêng đầu nhìn sang thì liền thấy cảnh như vậy.

Cô ấy vẫn luôn nắm chặt lấy dây an toàn ở trước mặt, mặc dù là nhắm mắt lại nhưng mà bộ dạng giống như không sợ chết, hô hấp cũng không ổn định.

Một bên của khuôn mặt bị sưng to lên, ở phía trên ấn đường nhìn có chút dữ tợn.

Hai mắt của Hàn Thanh như sắc bén hơn, gân xanh trên trán nổi lên.

Ngay từ đầu, Tiểu Nhan thật ra là chỉ định nhắm mắt lại làm bộ đi ngủ, về sau cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra, có thể là do Hàn Thanh lái xe quá êm hoặc là cô ấy quá mệt mỏi, nhắm mắt thôi mà có thể ngủ luôn được.

Đấn lúc cô ấy tỉnh lại, phát hiện bốn phía xung quanh rất yên tĩnh, xe cũng đã ngừng lại.

Đến rồi ư?
Tiểu Nhan nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện nơi này đúng thật là ở dưới tầng nhà cô ấy, giống như trước lúc Hàn Thanh đưa cô ấy tới đây.


Vậy mà cô ấy lại ngủ thiếp đi, Tiểu Nhan trong phút chốc quay lại nhìn sang Hàn Thanh, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt thanh lãnh của anh ta.

“Đã tỉnh rồi sao?”
Tiểu Nhan ngơ ngác gật đầu, rất nhanh liền tỉnh táo trở lại.

“Cám ơn anh đã đưa em về nhà và vì mọi chuyện ngày hôm nay.”
“Ừm” Hàn Thanh lại gật đầu.

Nhất thời, bầu không khí có chút xấu hổ, Tiểu Nhan hít một hơi thật sâu, lại nói: “Vậy em đi trước đây?”
“Để tôi đưa cô lên”
“Không! Không cần đâu” Tiểu Nhan kiên quyết cự tuyệt anh ta: “Chỗ này là nhà em, xung quanh đều là người quen biết, anh theo em đi lên thì quá chói mắt, đến lúc đó người khác sẽ hiểu lâm, em tự mình đi lên là được.

Bác sĩ không phải đã nói rồi sao? Em không thể đi lại nhiều, nhưng cũng không phải là nói em không thể bước đi, đi một chút cũng không sao.”
Giống như là sợ anh ta không đồng ý, cho nên Tiểu Nhan nhanh chóng nói một tràng dài, sau khi cô ấy nói xong mới nhận ra là mình đã nhiều lời rồi, chỉ có thể lúng túng gãi đầu một cái, sau đó mở cửa xuống xe.

“Cô cẩn thận một chút”

Hàn Thanh muốn xuống xe, lại bị Tiểu Nhan chặn lại: “Không cần đưa em lên đâu, anh đi trước đi, hôm nay thực sự cảm ơn anh…”
Nói xong, Tiểu Nhan giống là kẻ trộm mới nhìn xung quanh, lúc sau xác định là không có hàng xóm quen biết, mới quay người khập khiêng chạy lên tầng.

Trông thấy bóng dáng của cô gái nhỏ chạy trối chết giống như gặp quỷ, ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Thanh như hiện lên sự cưng chiều mà chính anh ta cũng không phát hiện ra, cho đến khi đã không thấy bóng dáng của cô gái nhỏ nữa mới thôi.

Anh ta thu hồi ánh mắt, nhìn vào bánh lái xe, khóe môi nhếch lên một độ cong như có như không.

Thật ra… hiểu lầm, cũng không sao hết.

Tiểu Nhan thở hồng hộc chạy vào nhà, lúc này hai vợ chồng nhà họ Chu đều đang ở lại trong tiệm, cho nên trong nhà rất yên tĩnh, chỉ có một mình cô ấy.

Tiểu Nhan vội vàng nên rất khát nước, thế là tự đi vào phòng bếp rót cho mình chén nước, một hơi liền uống hết hơn nửa chén.

Sau đó nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Vừa nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cả người Tiểu Nhan cảnh giác đề phòng.

Cô ấy vừa mới trở về thì đã có người đến nhấn chuông cửa ư?
Chẳng lẽ là vừa rồi lúc đi lên bị dì Trương hàng xóm nhìn thấy sao? Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan đành phải để chén nước trong tay xuống đi ra mở cửa.

Cô ấy để cả người núp ở phía sau cửa, chỉ lộ ra một cái đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui