Hàn Thanh: “…”
Anh ta cố nén hơi thở gấp gáp, kiên nhãn giải thích với Tiểu Nhan: “Kiểm tra một chút, có sao hay không là do bác sĩ nói.”
Nói xong, anh ta lại bước tới và muốn nắm tay Tiểu Nhan.
Tuy nhiên, theo phản xạ Tiểu Nhan lùi lại, tránh sự đụng chạm của Hàn Thanh.
Lâm Hứa Chính ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này nhướng mày, vốn dĩ định rời đi, nhưng hiện tại xem ra có chuyện hay để xem, ở lại một chút, sau khi xem xong rồi rời đi cũng được.
Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, tâm trạng của Tiểu Nhan vốn dĩ rất hoảng loạn, cô ấy lại càng thêm kinh ngạc khi thấy Hàn Thanh xuất hiện ở đây, nhưng cô ấy có ngu ngốc cũng muốn làm rõ một số chuyện.
Sở dĩ Hàn Thanh tới đây là Lâm Hứa Chính cho anh ta biết, Lâm Hứa Chính và anh ta quen biết nhau.
“Anh biết anh Lâm sao?” Cô ngước mắt lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên mặt Hàn Thanh.
Hàn Thanh im lặng, đây là lần đầu tiên anh ta bắt gặp ánh mắt của cô ấy kể từ khi cô ấy nói rằng cô ấy sẽ không bao giờ quấy rây bản thân anh ta nữa.
Thấy anh ta không nói lời nào, có vẻ vẫn muốn im lặng, Tiểu Nhan không chịu từ bỏ, cố chấp hỏi lại: “Nói chuyện đi, anh biết anh ta đúng không?”
Cô nhìn Lâm Hứa Chính, Lâm Hứa Chính ho nhẹ một cái để che giấu sự xấu hổ của mình, sau đó quay đầu đi không nhìn Tiểu Nhan.
“Ừ”
Cuối cùng, Hàn Thanh thú nhận.
Tiểu Nhan sững sờ tại chỗ.
Anh ta thừa nhận sao?
Lông mi của cô ấy run lên: “Tại sao?”
“Là bởi vì tôi là bạn tốt của em gái anh? Hay là bởi vì anh cho rằng lúc trước từ chối tôi, nhìn tôi như vậy rất đáng thương, cho nên… anh tính bố thí cho tôi?”
Nói như vậy, mọi chuyện đã rất rõ ràng, Tiểu Nhan hiển nhiên đang hỏi về cửa hàng.
Lâm Hứa Chính vừa rồi muốn xem một màn kịch hay, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy khá xấu hổ, anh ta không ngờ rằng cô gái này thực sự sẽ nghĩ đến cửa hàng, sớm biết thì anh ta đã rời đi trước rồi.
Trước câu hỏi của Tiểu Nhan, Hàn Thanh như lấy tay xoa xoa thái dương của mình, sau đó đi về phía trước hai bước tiến đến gần cô ấy, nhẹ giọng nói: “Cô đừng đi giao đồ ăn nữa.
Cô là một cô gái, đi giao rất nguy hiểm”
Anh ta lại tránh né trả lời sao? Tiểu Nhan chế nhạo: “Anh Hàn nói cho ai nghe vậy? Không giao đồ ăn thì sống sao được? Không phải ai cũng như anh, có gia thế tốt như vậy!”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Nhan mất bình tĩnh với Hàn Thanh mà nói ra những lời cay nghiệt này.
Cô ấy làm vậy không phải vô ý mà là cố ý, bởi vì sau khi biết được mối quan hệ giữa Hàn Thanh và Lâm Hứa Chính, Tiểu Nhan đột nhiên cảm thấy anh ta đang thương hại mình mà bố thí cho cô ấy.
Điều này khiến cô ấy cảm thấy tức giận và xấu hổi Cô ấy tức giận cắn chặt môi dưới của mình, một đôi mắt sáng như phun ra nhiều tia lửa.
Nhưng lúc này, Hàn Thanh đột nhiên lấy ra một cây bút viết trước mặt cô ấy, viết lên tờ giấy đưa cho cô ấy.
Tiểu Nhan nhìn tờ giấy kia rồi chậm rãi liếc nhìn Hàn Thanh, giống như đang hỏi anh ta có ý gì.
“Địa chỉ công ty, nếu phải giao đồ ăn thì cứ giao qua công ty, bao nhiêu tiên tôi đều trả hết.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan cuối cùng cũng hiểu ý của anh ta.
Và khi Lâm Hứa Chính ở bên này nhìn thấy cảnh này, anh ta thực sự không khỏi thở dài cho bạn tốt của mình, có lẽ… hôm nay anh ta không nên gọi điện thoại cho Hàn Thanh.
Hoặc là, anh ta trực tiếp rời đi sau khi gọi người qua, có thể cô gái nhỏ sẽ không nghĩ tới chuyện anh ta và Hàn Thanh quen biết nhau.
Vừa rồi Tiểu Nhan đã nổi cơn sóng ngầm, cơn giận chưa nguôi ngoai hoàn toàn, hành động mà Hàn Thanh làm để đáp lại cô ấy lúc này có thể nói là đổ thêm dầu vào lửa.
Cô ấy cảm giác rằng cô ấy có thể có được cửa hàng do bố thí của người khác, và bây giờ anh ấy thậm chí còn quản việc cô ấy giao đồ ăn, vì anh ta nghĩ rằng hôm nay cô ấy ra ngoài giao đồ ăn thật đáng thương?
Dù sao thì việc giao đồ ăn không phải là một nghề nghiệp chính thức trong mắt nhiều người, thậm chí khi cô ấy đi giao đồ, nhân viên lễ tân còn nhìn cô ấy với vẻ mặt khinh thường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...