Dạ Âu Thần chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, bị Hàn Minh Thư ôm vào lòng.
Rồi những giọt nước mắt ấm áp rơi vào cổ anh.
Dạ Âu Thần hít một hơi thật sâu, tim anh đau nhói.
Người phụ nữ này…
“Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, hu hu… em còn tưởng rằng anh sẽ luôn luôn ngủ say, quá tốt rồi, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi”
Thấy cô đang khóc vì mình, Dạ Âu Thần đau lòng, khó khăn đưa tay lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống eo cô, ôm lấy cô.
“Đừng khóc, làm sao anh có thể bỏ lại em chứ”
Chắc là nằm lâu rồi nên giọng khàn khàn, Hàn Minh Thư xúc động muốn ôm anh khóc một hồi, nghe giọng cậu thế này đành phải thả anh ra lau nước mắt.
“Để em rót cho anh một cốc nước”
Sau đó, cô rót cho Dạ Âu Thần một ít nước, nhưng mà cô chợt nhớ ra điều gì đó: “Không, em phải nhờ bác sĩ khám cho anh trước, nếu không có việc gì thì em sẽ cho anh uống nước.”
Hàn Minh Thư nói xong trực tiếp chạy ra ngoài.
Dạ Âu Thần năm ở trên giường bệnh chờ uống nước: “..: Sau khi bác sĩ đến, bác sĩ ngạc nhiên khi thấy Dạ Âu Thần đã tỉnh, sau khi kiểm tra cho anh xác nhận tình trạng không nghiêm trọng thì rời đi.
Sau khi bác sĩ rời đi, Hàn Minh Thư rót một cốc nước ấm cho Dạ Âu Thần, sau đó đỡ anh ngồi dậy.
“Uống nước trước.”
Dạ Âu Thần không nhúc nhích, bất động nhìn cô.
Ánh mắt của anh quá mức thẳng thắn, Hàn Minh Thư bị anh làm cho có chút ngượng ngùng: “Anh làm sao vậy?”
Dạ Âu Thần mím môi mỏng, cố gắng nói chuyện với cô, nhưng âm thanh trực tiếp vỡ ra khi anh nói, khiến lông mày anh cau lại, anh không còn cách nào khác ngoài nhấp vài ngụm và làm SL su yy ẩm cổ họng.
Lúc này Hàn Minh Thư cũng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn thông báo cho mọi người.
Nói với mọi người rằng Dạ Âu Thần đã tỉnh dậy.
Để thuận tiện, Hàn Minh Thư còn đặc biệt kéo tất cả những người mà anh quen biết vào cùng một nhóm trên messenger, sau đó trực tiếp nói tin tức trong nhóm.
Sau khi đăng xong, cô định đăng lên story nhưng Dạ Âu Thần đột ngột lấy điện thoại của co.
“Anh vừa tỉnh lại, em không quan tâm đến anh, nhìn chằm chằm điện thoại di động làm gì?”
Hàn Minh Thư kinh ngạc ngẩng đầu, cắn môi dưới lắc đầu.
“Không phải, lúc hôn mê mọi người đều lo lắng cho anh, bây giờ anh tỉnh lại rồi nên em phải báo tin cho bọn họ”
“Vậy thì xong rồi” Dạ Âu Thần nhét điện thoại vào dưới gối, hiển nhiên không cho phép Hàn Minh Thư chạm vào điện thoại nữa.
Hàn Minh Thư không biết anh có ý tứ gì, nghĩ nghĩ dường như là không muốn để cho chính mình xem điện thoại, cho nên cũng không có miễn cưỡng mà là nói chuyện với Dạ Âu Thần: “Vừa rồi bác sĩ đã kiểm tra cho rồi, hiện tại anh có cảm thấy khó chịu không? Hay là muốn tiếp tục uống nước? Có đói không? Hay là để em gọi điện hỏi…
Những câu hỏi của cô nối tiếp nhau, tất cả đều là quan tâm đến Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần bất ngờ nắm lấy cổ tay cô và kéo cô vào lòng, Hàn Minh Thư ngã vào vòng tay anh và ngước nhìn anh.
“Anh đang làm gì đấy?”
Dạ Âu Thần véo cằm cô, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
“Vừa rồi ai nói không cần anh nữa?”
Hàn Minh Thư chớp chớp mắt, thất thân nhìn anh.
Đây là lần thứ ba anh đưa ra câu hỏi này, có thể thấy anh quan tâm câu hỏi này như thế nào, hai lần trước đều không tránh được, lần này giả ngu cũng vô dụng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...