Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
“Lão già chết tiệt này, ông nói như vậy về con gái của mình sao? Cái ông già đáng ghét, con gái của tôi sẽ mãi mười tám tuổi!”
Cha Chu: “..”
Phụ nữ đúng là ngang ngược không nói lý!
Hãy nghiêm túc nghĩ lại xem là sao có thể 18 tuổi mãi được? Nếu thật sự có thể 18 tuổi vĩnh viễn thì chẳng phải sẽ trở thành lão quái vật sao?
Chỉ nghĩ thôi là đã thấy kinh khủng.
Tuyết rơi khá nặng hạt, tuyết rơi suốt đêm qua rồi lại rơi vào ban ngày.
Khi Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan trở về khách sạn thì trên đầu và vai họ tuyết rơi rất nhiều, bên ngoài không có sưởi nên cả người lạnh cóng.
Run rẩy, điều đầu tiên họ làm khi trở về khách sạn là đi tắm nước nóng.
Hàn Minh Thư không thể quay lại, nhưng trong lòng cô luôn mong nhớ Dạ Âu Thần, nên buổi chiều trực tiếp gọi video với Tống An.
Nhìn Dạ Âu Thần Thần trong video nằm yên lặng trên giường bệnh, khí sắc của anh dường như tốt lên.
Cô không biết đó có phải là ảo giác của Hàn Minh Thư hay không.
“Cháu có nghĩ rằng khí sắc của Dạ Âu Thần đã tốt hơn không?” Vừa lúc Hàn Minh Thư đang suy nghĩ chuyện này, Tống An đã kịp thời hỏi.
Hàn Minh Thư hoàn hồn, có chút kinh ngạc: “Dì cũng thấy như vậy sao?”
Tống An gật đầu: “Chậc chậc, không chỉ có dì nghĩ như vậy, ông già cũng nói như vậy, hơn nữa nói thật với cháu là bác sĩ cũng nói là Dạ Âu Thần đang hồi phục tốt và sẽ tỉnh dậy sớm thôi”
Sau khi nghe Tống An nói những lời này, Hàn Minh Thư cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn rất nhiều.
Bang bang bang!
Suýt nữa thì đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô hé môi định nói điều gì đó nhưng Tống An đã bị trêu chọc: “Đừng cao hứng như vậy, cứ giữ tâm lý thoải mái đi.
Cháu là phụ nữ mang thai, đừng để cảm xúc giao động như vậy, nên học cách kiềm chế bản thân”
“Xin lỗi” Hàn Minh Thư cười xin lỗi, vươn tay che môi, ổn định cảm xúc rồi mới nói tiếp: “Cháu sẽ kiểm soát cảm xúc của mình.
Khi tuyết ngừng rơi thì cháu sẽ nhanh chóng trở về ngay lập tức”
“Đừng gấp gáp, trước tiên phải giữ an toàn”
Tuyết ngừng rơi sau hai ngày, đường cao tốc bị tắc và đi về sẽ chậm hơn, Hàn Minh Thư ngượng ngùng không dám thúc giục, liền ở một thành phố lân cận bốn ngày rồi mới về.
Việc đầu tiên để trở về thành phố là đến bệnh viện.
“Cháu nóng lòng quá” Tống An nhíu mày.
“Dì à, không phải cháu đã trở về an toàn sao?
Hơn nữa chúng cháu đã ngây ngốc ở đó rất lâu rồi.
Mấy ngày nay dì vất vả rồi, hãy để cháu ở đây chăm sóc anh anh ấy, dì về nghỉ ngơi đi”
Tống An suy nghĩ một hồi, gật đầu rồi đưa ông cụ về.
Sau khi mọi người rời đi, phòng bệnh chỉ còn Hàn Minh Thư đi cùng Dạ Âu Thần, cô nắm tay anh ấy.
“Em đã chạy thật xa để cầu bình an cho anh rồi, nếu anh có thể nghe thấy những gì em nói thì anh phải thức dậy sớm hơn, anh không thể ngủ mãi được.”
Cô khẽ thì thâm với Dạ Âu Thần, cô không biết anh có nghe thấy không, nhưng bây giờ xung quanh không có ai, cô chỉ muốn nói với Dạ Âu Thần những lời này.
“Em và con đều cần anh, vì vậy anh phải mau chóng thức dậy nhé, chúng ta đừng quan tâm những chuyện trước kia nữa.”
Sau đó, Hàn Minh Thư nói rất nhiều với Dạ Âu Thần, cuối cùng ngủ gục trên cánh tay của anh, ban đêm khi Tiểu Nhan khi đi qua nhìn thấy cảnh này thì trong lòng đột nhiên vừa tức giận vừa đau lòng, Rõ ràng là người đang mang thai vậy mà nằm sấp ngủ cũng không sợ bị cảm.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Túc mím môi sau đó nói: “Hãy đánh thức mợ đi, ngủ thế này không tốt đâu”
“Tôi cũng nghĩ vậy” Tiểu Nhan gật đầu và đi về phía trước để đánh thức Hàn Minh Thư..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...