Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Hai người tìm thấy một cửa tiệm bán đồ ăn gần đó nên đi vào.
Thực ra, đối với Tiểu Nhan mà nói thì cô ấy cũng không có cảm giác ngon miệng chút nào, nhưng mà cô ấy không muốn lên lầu trong lúc này.
Hai người gọi mỗi người một tô mì ống, sau đó ngồi đối mặt với nhau.
Tiêu Túc có lẽ thực sự đói, sau khi ngồi xuống thì cậu ta uống nước canh trước, sau đó chăm chú ăn mì.
Thái độ nghiêm túc của người bên kia khiến Tiểu Nhan cũng không tiện không ăn, vì vậy cô ấy dùng thìa húp vài ngụm súp, sau đó chậm rãi ăn mì.
Ông chủ là một người tốt bụng và trung thực.
Chắc bây giờ cũng muộn rồi, ít người đến ăn nên ông ấy cho nhiều thịt vào bát của họ.
Nếu ăn hết bát này thì liệu đêm nay cô ấy còn ngủ được sao?
Tiểu Nhan uống súp trong im lặng.
“Không thích à?” Tiêu Túc hỏi, nhìn bát đầy thức ăn còn đầy của cô ấy thì hỏi.
Nghe vậy thì Tiểu Nhan hồi phục tinh thần lắc đầu: “Không, không có, tôi mới nhớ tới hiện tại ăn nhiều quá thì buổi tối sẽ không ngủ được, nên chỉ uống vài ngụm canh”
Tiêu Túc nghe vậy thì cũng không tiện nói gì, chỉ mỉm cười với cô ấy sau đó ngừng nói.
Thật ra cậu ta cũng muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng mà thật sự không biết phải nói gì, vì cậu ta sợ nếu nói quá nhiều sẽ làm mất lòng đối phương.
Khi gần như đã ăn xong thì Tiểu Nhan đặt thìa xuống và Tiêu Túc đứng dậy đi đến quầy thanh toán.
Tiểu Nhan bắt kịp.
“Hãy để tôi thanh toán cho”
Ai biết trong nháy mắt thì Tiêu Túc đã thanh toán tất cả rồi, cậu ta liền gọi cô ấy ra khỏi tiệm, Tiểu Nhan sửng sốt một chút, mới đuổi theo nói: “Chúng ta chia đôi nhé? Ngày mai tôi sẽ cho anh tiên mì”
Nghe thấy vậy thì Tiêu Túc dừng lại và bất đắc dĩ nhìn lại cô ấy.
“Chỉ là một bát mì mà thôi, cô không cần phải có tâm lý gánh nặng.”
Tiểu Nhan người bị chọc trúng tâm tư: “…”
“Tuy rằng tôi thích cô,nhưng cô cũng không Khi gần như đã ăn xong thì Tiểu Nhan đặt thìa xuống và Tiêu Túc đứng dậy đi đến quầy thanh toán.
Tiểu Nhan bắt kịp.
“Hãy để tôi thanh toán cho”
Ai biết trong nháy mắt thì Tiêu Túc đã thanh toán tất cả rồi, cậu ta liền gọi cô ấy ra khỏi tiệm, Tiểu Nhan sửng sốt một chút, mới đuổi theo nói: “Chúng ta chia đôi nhé? Ngày mai tôi sẽ cho anh tiên mì”
Nghe thấy vậy thì Tiêu Túc dừng lại và bất đắc dĩ nhìn lại cô ấy.
“Chỉ là một bát mì mà thôi, cô không cần phải có tâm lý gánh nặng.”
“..m Tiểu Nhan người bị chọc trúng tâm tư: “…
“Tuy rằng tôi thích cô,nhưng cô cũng không bệnh viện, yên lặng đi vào thang máy, trong thang máy bây giờ chỉ có tiếng thở của nhau.
“Tiêu Túc.”
Tiểu Nhan bất ngờ gọi tên cậu ta.
Tiêu Túc quay đầu lại: “Hả?”
“Anh, đừng lãng phí thời gian lên người tôi nữa, không đáng đâu” Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, hai ánh mắt chạm nhau trong không khí, cô ấy chọn cách khéo léo hơn để từ chối cậu ta: “Anh biết tôi có người khác trong trái tim mình, nếu anh cứ như vậy với tôi thì sẽ chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Tôi đã biết anh nhiều năm như vậy rồi nên tôi biết anh là người như thế nào.
Anh thực sự rất tốt và xuất sắc, nhất định có thể tìm thấy…”
Trước khi cô ấy có thể nói hết những lời sau thì Tiêu Túc đã ngắt lời cô ấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...