Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Kết quả là cậu ta nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ của cô gái nhỏ.
Tốc độ của Tiêu Túc chỉ dừng lại và sau đó đứng yên.
Sau đó, cậu ta nhìn thấy Tiểu Nhan đang cầm một chiếc chăn trên tay, trông rất quen thuộc, nhưng đó không phải là tấm mà đêm qua cậu ta đã đắp.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Túc đã đoán ra được ai là người sở hữu chiếc chăn đó, hành lang vắng tanh chỉ còn lại Tiểu Nhan, bóng dáng người đó đã biến mất từ lâu.
Nhìn thấy cảnh này, hai tay của Tiêu Túc không khỏi năm chặt thành nắm đấm.
Không biết đã qua bao lâu, Tiểu Nhan liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.
Cô ấy hoàn hồn và mạnh mẽ chớp chớp mắt lấy lại tâm trạng ban đầu.
“Thức rồi sao?”
Một giọng nam hơi khàn vang lên từ phía sau, Tiểu Nhan quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Tiêu Túc.
Trên môi hiện lên một nụ cười ấm áp, ngay cả ánh mắt cũng tràn đầy dịu dàng: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Sự ấm áp trên lông mày đối lập với sự lạnh lùng của Hàn Thanh, Tiểu Nhan cảm thấy cô ấy không còn khó chịu như vậy, chỉ là gật đầu.
“Không sao, còn anh thì sao? Hành lang lạnh lắm phải không? Anh ngồi canh cả đêm đã mệt rồi, anh cứ về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ở đây canh tiếp „ cho: Tiêu Túc cười nhạt: “Không cần đâu, bảo vệ cậu chủ chính là chức trách, không có việc mệt hay không mệt.
Dưới lầu có bán đồ ăn sáng, cô muốn ăn cái gì?”
“Anh…” Tiểu Nhan nhíu mày: “Anh thật sự không về nghỉ ngơi sao?”
“Sữa đậu nành và bánh bao hấp thì sao?”
Tiểu Nhan: “… tôi thật sự không cần.
Anh đã canh giữ cả đêm rồi, anh hãy về nghỉ ngơi đi”
“Vậy thì cứ quyết định như vậy đi.”
Tiêu Túc nói xong liền định trực tiếp đi mua bữa sáng, vẻ mặt Tiểu Nhan thay đổi vội vàng đuổi kịp: “Anh thật sự không cần phải quan tâm đến chúng tôi đâu, hơn nữa cho dù là muốn mua đồ ăn sáng thì cũng là tôi nên đi, anh cứ nghỉ ngơi đi”
Trong lúc nói chuyện, Tiểu Nhan sợ anh ta lại tiến lên, vươn tay muốn túm lấy quần áo của anh 1a.
Hành động này không có gì trong mắt Tiểu Nhan, dù sao đó chỉ là quần áo, cũng không phải là da.
Nhưng đối với Tiêu Túc, đó là một sự xúc động lớn đối với cậu ta.
Cậu ta dừng lại, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm lấy góc áo của mình, không nói gì.
Tiểu Nhan cũng nhận ra cậu ta đang nhìn cái gì, sau đó phản ứng lại chậm rãi thu hồi tay, khô khốc nói: “Không, xin lỗi, tôi chỉ là nhất thời nóng ruột, dù sao thì anh cũng đã ở lại cả đêm còn tôi… tôi ngủ ở trong phòng, mất một thời gian dài như vậy mà không làm được gì.”
“Chỉ là mua điểm tâm mà thôi, không sao cô cứ yên tâm chờ”
Lần này, Tiêu Túc thật sự rời đi, Tiểu Nhan cũng không đuổi kịp.
Cô ấy đứng đó một lúc rồi trở lại ghế ngồi xuống, lúc này cô ấy mới nhận ra mình vẫn đang ôm chiếc chăn mà Hàn Thanh đã đưa.
Nhìn thấy tấm chăn này, ánh mắt Tiểu Nhan lại tối sâm lại.
“Anh trai tôi và Tiêu Túc đâu rồi?”
Lúc Tiểu Nhan còn đang ngây người thì trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói.
Cô ấy hồi phục và thấy rằng Hàn Minh Thư đã đi ra ngoài.
“Tiêu Túc đi mua đồ ăn sáng, anh của cô… đã trở lại công ty”
Nhận thấy có điều gì đó không ổn khi cô ấy nhắc đến Hàn Thanh, Hàn Minh Thư không hỏi thêm mà nhìn về hướng trong phòng: “Dạ Âu Thần còn chưa tỉnh sao?”
Với một câu nói như vậy đã làm Tiểu Nhan tỉnh táo lại.
Cô ấy đang làm gì vậy? Cậu Dạ vẫn đang nằm ở đó chưa tỉnh dậy vậy mà cô ấy lại có tâm trạng cảm thấy chua xót cho bản thân?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...