Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


“Đi ngủ”
Đậu Nành chớp mắt và ánh mắt vô tội nhìn cô ấy.

Cậu không nói nhưng mà cũng không nghe lời của cô ấy mà nhắm mắt lại.

Tiểu Nhan liếc nhìn về phía Hàn Minh Thư, vẫn có chút lo lắng, cuối cùng trong lòng thở dài bất lực.

“Quên đi, không ngủ thì không ngủ, còn buồn ngủ thì phải ngủ.”
Một mình cô ấy còn không ngủ được chứ đừng nói đến Đậu Nành.

Đậu Nành gật đầu đồng ý.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc thì đột nhiên Tiểu Nhan nghe thấy tiếng sột soạt, cô ấy theo tiếng động nhìn lại thì phát hiện Hàn Minh Thư đã đứng dậy.

“Minh Thư?”
Nhìn thấy cái này, Tiểu Nhan liền nhanh chóng đi xuống giường: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Nhìn thấy vẻ căng thẳng của Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư đành phải giải thích.


“Tôi chỉ nghĩ rằng hai người họ ở ngoài hành lang sẽ lạnh, vì vậy tôi định đi đưa chăn cho họ.”
Trong khi nói chuyện thì Hàn Minh Thư đã nhặt chăn lên, nhưng Tiểu Nhan lại chặn trước mặt cô.

“Cô cứ nằm đi, cô mặc ít như thế này làm sao ra ngoài được, cô cứ để tôi đi”
“Nhưng mà…”
“Cô là phụ nữ mang thai.

Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, bên ngoài lạnh lắm, nếu cô bị cảm thì em bé phải làm sao bây giờ? Tôi khác với cô, tôi sẽ đi”
Nói xong, Tiểu Nhan giật lấy chiếc chăn trên tay Hàn Minh Thư, sau đó quay sang nói với Đậu Nành.

“Đậu Nành, nhìn mẹ của con nhé đừng để cô ấy chạy ra ngoài.”
Hàn Minh Thư: “..


Làm sao mà cô có cảm giác khi mang thai thì cô lại bị mọi người coi như đứa trẻ?
Đậu Nành nhận lệnh và ngay lập tức ngồi dậy nhìn chằm chằm vào Hàn Minh Thư.


“Mẹ ơi, mẹ không được ra ngoài.”
Tuy rằng trong lòng vẫn không thoải mái, nhưng hành động của hai người khiến cho Hàn Minh Thư lúc này lại dở khóc dở cười.

Trên hành lang, Tiêu Túc và Hàn Thanh đứng ở hai nơi, từ khi Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan rời đi thì bọn họ vẫn chưa tìm được chỗ ngồi xuống.

Lúc Tiểu Nhan đi ra nhìn cảnh này thì cô ấy có hơi kinh ngạc.

Dù là đang ông nhưng dù sao bọn họ cũng là phàm nhân, đứng lâu như vậy cũng không mệt sao?
Mà… sau khi ở trong phòng lâu thì cô ấy thực sự cảm thấy lạnh lẽo khi ra bên ngoài.

Một cơn gió lạnh thổi qua thì Tiểu Nhan vô thức rụt cổ lại, vừa vặn khi Tiêu Túc nhìn thấy cô ấy liền nhíu mày lại.

“Sao cô lại đi ra đây?” Tiểu Nhan mỉm cười đi về phía trước nói nhỏ: “Đến đây phát chăn, bên ngoài lạnh quá, đắp chăn cho đỡ lạnh”
Hai người lại gần, Tiêu Túc vươn tay cầm lấy Vì ở rất gần nên Tiểu Nhan vẫn có thể cảm chăn nhận được sự mát mẻ từ Tiêu Túc.

Khi cầm chăn lên, đầu ngón tay của Tiêu Túc vô tình chạm vào người của Tiểu Nhan, so với cô ấy thì đầu ngón tay của Tiểu Túc gần giống như bằng hơn.

Mà đầu ngón tay của Tiểu Nhân có một cảm giác ấm áp, làm cho người ta lưu luyến, Tiểu Nhan nhận ra điều gì đó liền nhanh chóng thu tay lại, Tiêu Túc sửng sốt một chút, thản nhiên cầm lấy chán Tiêu Nhan cảm hai cái chăn đi đến, lẽ ra là cô ấy nên đưa cho từng người nhưng cô ấy không muốn có bất kỳ giao tiếp nào với Hàn Thanh, vì vậy có chỉ đơn giản đưa hai cái chân cho Tiêu Tác và yêu cầu anh ta dưa một cái cho Hàn Thanh “Có can tôi quay lại phòng rất nước nóng cho anh không?” Cô không thể không hỏi lại.

Tiêu Túc nhìn chăm chăm vào bờ vai gầy của cô ấy sau đó từ chối.

“Không cần mang nước nóng nữa đâu có chăn là tốt rồi, buổi tối lạnh cô cứ về sớm nghỉ ngơi đi, đừng ra nữa.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui