“Tôi không sao.” Hàn Minh Thư luôn cảm thấy tim đập dữ dội, Dạ Âu Thần dù nhìn không khác gì người bình thường nhưng mà cô vẫn rất lo lắng.
Cha Chu cũng ngồi ở đây giống như cô nên cũng không biết tình hình thế nào.
Hàn Minh Thư cũng không quan tâm đến bàn tay đỏ bừng trực tiếp dậy.
“Chú chu, con đi qua xem tình hình chú có thể ngồi đây một lát Cha Chu thấy sắc mặt cô không tốt nên chỉ có thể đứng dậy nói: “Vậy thì tôi đi cùng cô.
“Vậy cũng được.
Không ngờ khi cả hai đứng dậy đi về phía cầu thang thì nghe tiếng một cô gái hét lên.
“Giúp, đến giúp tôi với, một người đàn ông đang bất tỉnh ở đây.
Những lời này bị hét to một tiếng đập vào tim Hàn Minh Thư như búa bổ, cô kinh ngạc bước nhanh tới, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cô sững người tại chỗ.
“Tổng, tổng giám đốc Dạ? Chuyện gì xảy ra vậy?” Cha Chu căng thẳng đến mức bắt đầu lắp bắp, khuôn mặt già nua bắt đầu trắng bệch.
Tiểu Nhan vừa đi ra để đưa đồ ăn thì cô ấy cũng nghe thấy tiếng nói: “Chuyện gì vậy?”
Khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt xinh xắn của cô ấy cũng tái đi, vì vậy cô ấy vội vàng vừa nhìn qua Hàn Minh Thư vừa lấy điện thoại di động ra.
“Minh Thư, đừng lo lắng, tôi sẽ gọi xe cấp cứu ngay lập tức.
Hàn Minh Thư nắm tay nhìn cô ấy: “Gọi xe cấp cứu thì chậm quá, cô cứ bảo Tiêu Túc ra ngoài, chúng ta đến bệnh viện ngay lập tức.
“Được, tôi sẽ gọi cho Tiêu Túc ngay.”
Và tại đây sau khi Hàn Minh Thư dặn dò Tiểu Nhan xong thì cô nhanh chóng bước lên cầu thang để đỡ Dạ Âu Thần.
Cô gái đang giúp đỡ Dạ Mạc Thầm nhìn Hàn Minh Thư với ánh mắt nghi ngờ, ngập ngừng nhìn cô.
“Cảm ơn cô đã chăm sóc cho anh ấy, bây giờ để tôi là được.” Hàn Minh Thư ngồi xổm về phía trước đỡ Dạ Âu Thần qua, sắc mặt Dạ Âu Thần lúc này tái nhợt, trên người đổ rất nhiều mồ hội, lông mày nhíu chặt, dường như anh đang chịu đựng rất nhiều đau đớn.
Cô lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán cho Dạ Âu Thần, bình tĩnh chờ đợi mặc dù từ lâu trái tim cô đã rất sợ hãi, nó cũng sắp bật ra khỏi lồng ngực.
Cô gái muốn bắt chuyện với Dạ Âu Thần vừa rồi lặng lẽ theo dõi hành động của Hàn Minh Thư, trong lòng cô ấy cũng đã biết rõ.
Một lúc sau, Tiêu Túc vội vàng lên lầu: “Mẹ, cậu Dạ gia xảy ra chuyện gì thế?”
Hàn Minh Thư ngẩng đầu, giọng nói bình tĩnh: “Giúp tôi đỡ anh ấy lên xe, bây giờ chúng ta đi bệnh viện.
“Được.”
Nói xong thì mấy người giúp Dạ Âu Thần xuống cầu thang.
Đậu Nành cũng chạy ra khỏi bếp, vừa đi ra đã thấy cha được Tiêu Túc dìu lên xe, chân ngắn bước nhanh: “Mẹ ơi!”
Hàn Minh Thư nghe thấy giọng nói của Đậu Nành liền đáp lại, cô quay sang nhìn cậu rồi nhẹ giọng nói: “Đậu Nành, mẹ sẽ đưa cha con đến bệnh viện ngay, con hãy ở trong tiệm mì của dì Tiểu Nhan và đừng chạy lung tung.
Mẹ sẽ gọi cho con sau được chứ?”
Mặc dù Đậu Nành rất lo lắng, thậm chí cậu còn muốn nói rằng cậu cũng sẽ đi, nhưng cậu biết rằng nếu cậu đi theo thì chắc chắn mẹ sẽ mất tập trung để chăm sóc cậu nữa.
Cuối cùng, Đậu Nành chỉ có thể gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Được rồi, mẹ chú ý an toàn, Đậu Nành sẽ ngoan ngoãn chờ cuộc gọi của mẹ.”
Sau khi xảy ra một trận như vậy trong tiệm mì, không ai có thể ngờ được.
Mãi sau đó La Tuệ Mỹ mới phát hiện ra có điều gì đó không ổn, khi bà ấy đi ra thì người cũng đã đi rồi, La Tuệ Mỹ nhìn thấy con gái mình ủ rũ đi về.
“Nhan Nhan, chuyện gì xảy vậy?” La Tuệ Mỹ nằm lấy con gái và hỏi.
Tiểu Nhan nói ra mọi chuyện vừa rồi, trong lòng cảm thấy buồn bực: “Con muốn đi cùng nhưng mà Minh Thư không đồng ý, cô ấy bảo con ở lại tiệm mì lo làm ăn.
Cô ấy không nghĩ đến đã xảy ra chuyện lớn như thế này thì làm sao con có thể yên tâm buôn bán được? Mẹ, con phải làm gì đây?”
La Tuệ Mỹ nhìn những khách hàng còn lại trong tiệm mì rồi chớp chớp mắt: “Nếu hôm nay không phải là ngày đầu tiên mở cửa thì hiện tại đóng tiệm mì cũng được nhưng tiệm mì của con còn phải mở cửa trong tương lai, nếu bây giờ đóng cửa ngay thì sau này có thể..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...