Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Nhờ vậy, việc kinh doanh quán mì ngày càng ăn nên làm ra.
Khi Dạ Âu Thần quay lại thì một số mảnh hình ảnh chợt lóe lên trong đầu anh.
Cùng lúc đó, một số giọng nói vang lên bên tại anh.
“Thẩm Cửu, tôi cảnh cáo cô, cô chỉ là trợ lý của tôi mà thôi.”
“Giúp cô là vì tôi không muốn làm nhà họ Dạ khó xử thôi, cô có hiểu không?”
Những lời này… Dạ Âu Thần nhíu mày, rõ ràng là do anh nói.
Mặc dù anh đã dành thời gian để đọc rất nhiều tài liệu về quá khứ của hai người do Tiêu Túc gửi cho những ngày này.
Nhưng mà anh cũng chỉ có thể hiểu được những sự kiện chung chung mà thôi còn những lời đối thoại và một số chi tiết lúc hai người ở chung thì anh không thể biết được.
Vì lý do này mà Dạ Âu Thần chỉ có thể dựa vào những tư liệu đó để thỉnh thoảng nghĩ ra một số hình ảnh mà thôi.
Mà… thật rất khó để nhớ những hình ảnh này.
Thỉnh thoảng thì cũng sẽ có một tia sáng lóe lên trong tâm trí anh và cũng có đôi khi trào dâng những mảnh ký ức vụn vặt.
Nhưng mà… anh cũng không thể nhớ hết mọi thứ.
Nhưng hai câu vừa rồi văng vắng bên tại khiến Dạ Âu Thần cảm thấy giật mình.
Giọng điệu này giống như…
Trước đây, anh đã làm chuyện rất ác liệt với Minh Thư?
Có lẽ vì những mảnh ký ức hỗn độn này này nên hơi thở của Dạ Âu Thần càng lúc càng lạnh, nhưng không khiến khách hàng sợ hãi mà ngược lại còn thu hút rất nhiều khách hàng nữ, thậm chí cho dù họ ôm mặt chào hỏi mà không nhận được phản ứng của anh.
“Wow… thật sự rất đẹp trai, thật đẹp trai qua đi… tôi thích loại đàn ông mặt lạnh này nhất đó! Tôi thật sự đã ngã xuống cái hố này rồi!”
Dạ Âu Thần cảm thấy đầu hơi đau, anh đưa tay ra bóp chặt lông mày khi bước xuống cầu thang.
Có người đuổi theo anh từ phía sau.
“Thưa anh, xin anh vui lòng chờ một chút.” Dạ Âu Thần dừng lại và nhìn lại người người đang đi tới với vẻ mặt không vui.
Người đuổi theo là một cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, cô ấy cắn chặt môi dưới, căng thẳng nhìn Dạ Âu Thần.
“Ừm… tôi muốn gọi thêm một món mì bò nữa, anh có thể mang lên cho tôi được không?”
“Ù.”
Dạ Âu Thần thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: Cô gái nhận được phản hồi, sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt cô ấy: “Anh này, anh thật tốt bụng, anh có thể…
Dạ Âu Thần cau mày, có rất nhiều mảnh ký ức xẹt qua trước mắt anh, đập vào đầu óc khiến đầu anh đau kịch liệt, một trận sương mù màu đen ập tới.
Cô gái bên cạnh vẫn đang lải nhải.
“Tôi… thực ra là bạn của tôi… cô ấy nói rằng trông anh rất đẹp trai và muốn kết bạn với anh.
Tôi không biết liệu tôi có thể thêm facebook của anh được hay không…”
“Thực ra, tôi chỉ… Ah! Anh này, anh có sao không!”
Hàn Minh Thư và cha Chu đang trò chuyện, nhưng đột nhiên họ nghe thấy tiếng kêu chói tai của một giọng nữ từ tâng hai.
Cô giật mình, tách trà đang cầm hơi nghiêng, nước trà nóng bỏng đỏ cả bàn tay trắng nõn của cô.
Cha Chu cũng sửng sốt, vội vàng đứng lên.
“Không bị bỏng chứ?”
Hàn Minh Thư nhìn lòng bàn tay đỏ bừng, tim cô đột nhiên đập mạnh.
Cô có một linh cảm rất mơ hồ.
Nơi này của cô tình cờ là một điểm mù khiến cô không thấy chuyện đang xảy ra ở cầu thang lầu hai nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Lầu hai xảy ra chuyện gì vậy?”
Cha Chu cũng bị âm thanh vừa rồi thu hút, còn chưa kịp kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra thì Hàn Minh Thư đã làm đổ trà ở đây, nên sự chú ý của Cha Chu lập tức bị Hàn Minh Thư thu hút lại.
Ngồi trước mặt ông ấy là phu nhân của tổng giám đốc nếu cô bị thương trong tiệm mì của con gái ông ấy thì sao bây giờ? Cha Chu lắc đầu: “Tôi không rõ lắm, có lẽ là có chuyện gì đó? Tôi sẽ xem sau nhưng tay của cô… cô có muốn dội nước trước không? Hay tôi nhờ Tiểu Nhan mua thuốc cho cô nhé?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...