Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Cha Chu đi vào xem xét cách trang trí rồi gật đầu nói: “Phong cách trang trí này trông khá ổn.
Cho Tiểu Nhan thuê lô đất này thì có lợi gì nhỉ?”
La Tiểu Mỹ cũng không đồng tình: “Lợi hại cái gì? Lúc đầu tôi đã nói rõ ràng với ông những chuyện xảy ra rồi.
Cậu Lâm đó không thiếu chút tiền này đâu, tôi đoán cậu ấy ra giá cao chỉ là để ngăn cản những kẻ không có tâm ý mà thôi.
Cô con gái của chúng ta có bản lĩnh nên có thể đoán được suy nghĩ của cậu Lâm đó về vợ mình.”
“Quái lạ, bà nói thử xem làm sao Tiểu Nhan lại đoán được tâm tư của cậu Lâm kia vậy? Hơn nữa coi như là con bé có thể đoán được đi nữa nhưng mà sao lại có thể đoán chính xác như vậy? Lẽ nào con bé hiểu rõ cảm giác nhớ nhung là cái gì?”
Lời này lúc đầu nghe vào thì không có ý nghĩa gì lắm, nhưng khi nghĩ lại thì hình như có gì đó không ổn.
Hai vợ chồng nhìn nhau, có chút ăn ý mà không nói gì với nhau nữa.
“Cha mẹ, hai người đến rồi à.”
Tiểu Nhan nhìn thấy vợ chồng Chu đến tiệm mì thì vội vàng chào hỏi, bước tới trực tiếp nằm tay cha Chu: “Thế nào? Bác sĩ có nói gì nữa không, hôm nay khá hơn chưa?”
“Bác sĩ không nói gì cả, chỉ để cha về nhà dưỡng sức hơn nữa cha cũng không thể tập thể dục trong thời gian ngắn.
Nghe vậy thì Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
“Tiểu tổng giám đốc Dạ đang ở đâu?” Cha Chu nhìn con gái, câu đầu tiên là hỏi tung tích của Đậu Nành.
Nghe xong lời này thì Tiểu Nhan rất muốn đánh người, cô dám đoán là cha mình vội vàng xuất viện để đi qua đây không phải để mừng cô khai trương mà là để xem Đậu Nành.
“Cha mẹ cứ gọi thằng bé là Đậu Nành như con, đừng gọi thằng bé là tiểu tổng giám đốc Dạ nữa.
Ở đây toàn là khách hàng thôi, sau này khách nghe thấy thì sẽ rất kỳ lạ”
Cha Chu khi nghe đến đây thì gật đầu một cái: “Được rồi, thằng bé sẽ không trách cha chứ?”
“Thắng bé còn nhỏ thì trách cha làm gì? Hơn nữa người ta đã gọi cha là ông Chu rồi, cả ngày chỉ biết nghĩ ngợi lung tung.
Tiểu Nhan đỡ cha Chu ngồi xuống ghế bên trong sau đó thì cô ấy rót cho ông ấy một cốc nước.
Nhưng cha Chu cứ nhìn xung quanh, chỉ muốn tìm bóng dáng của Đậu Nành, Tiểu Nhan bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cha đừng tìm nữa, Đậu Nành đang giúp đỡ ở bên trong.”
Nghe thấy cô ấy nói vậy thì cha Chu lập tức mở to mắt: “Giúp đỡ? Giúp đỡ cái gì? Tiểu Nhan, con sẽ không lạm dụng tiểu tổng giám đốc Dạ chứ?”
“… Làm sao mà con có thể ngược đãi thằng bé được?” Cậu không ngược đãi bản thân cô ấy thì tốt lắm rồi, chỉ với tính khí thông minh của Đậu Nành thì không ai có thể làm gì thằng bé đâu.
Nhưng mà… không biết gần đây đã chuyện gì mà cậu ngoan hơn trước rất nhiều và cậu cũng không nghịch ngợm gây sự nữa.
Tiểu Nhan thầm nghĩ, cái này chắc là có liên quan với chuyện với Hàn Thanh lần trước.
Nghĩ đến Hàn Thanh, ánh mắt Tiểu Nhan trở nên có chút buồn bã, cô ấy cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc sau đó nhẹ nhàng nói.
“Cha mẹ nãy ngồi đây một lát nhé, con vào đó xem.
Sau đó Tiểu Nhan đi vào trong, khi cha Chu nhìn thấy thì ông ấy muốn đi theo nhưng mà La Tuệ Mỹ đã ngăn ông ấy lại.
“Ông làm cái gì vậy? Ngồi xuống đây đi, vừa mới xuất viện đó.”
Cha Chu: “…”
Đối với La Tuệ Mỹ thì ông ấy không có khả năng phản kháng bác lại nào, vì vậy ông ấy chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống đợi.
Đúng lúc này thì La Tuệ Mỹ nhìn thấy vài bóng người từ ngoài cửa đi vào, liền nói: “Khách đến rồi, tôi đi đến đó chào hỏi, ông ngồi ở chỗ này đừng nhúc nhích.”
“Đi đi.”
Thấy La Tuệ Mỹ đã đi rồi thì cha Chu vẫn nhìn hướng mà Tiểu Nhan đã biến mất, ông ấy muốn tìm một tiểu tổng giám đốc Dạ, dù biết người bên kia chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng đó là con của cậu Dạ, không ngờ con gái ông ấy lại có thể hòa thuận với vợ chồng cậu Dạ đến như vậy, ngoại trừ trong lòng cha Chu cảm thấy yên tâm thì ông ấy cũng còn có chút tự hào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...