Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Hàn Thanh mím mím môi mỏng, vẻ mặt bình thản: “Với năng lực của bác, muốn biết một người sống ở đâu rất khó sao?”
“Nếu biết rồi thì liền xuống xe đi, bác còn phải đi về công ty.

“Nhưng, con không biết dì Tiểu Nhan sống ở phòng nào.

Bác đưa con lên đó có được không?”
Hàn Thanh liếc nhìn Đậu Nành, tên nhóc con này quả nhiên được voi đòi tiên.

“Bác lợi hại như vậy, nhất định phải biết dì Tiểu Nhan sống ở phòng nào phải không? Bác dẫn con đi đi, Đậu Nành sợ quá.

Nói xong, Đậu Nành trực tiếp ôm lấy cánh tay Hàn Thanh không buông.

Là cố tình giở trò.

Nếu anh ta không dẫn đi, Đậu Nành có thể sẽ không buông, nếu anh ta dẫn đi… Hàn Thanh quả thực không biết cô ấy ở phòng nào.

Hàn Thanh suy nghĩ một hồi liền mở cửa xuống xe cùng Đậu Nành, Đậu Nành kích động đi theo Hàn Thanh, còn tưởng rằng bác của mình sẽ trực tiếp đưa cậu đến trước cửa nhà dì Tiểu Nhan.

Không nghĩ tới Hàn Thanh sau khi xuống xe liền đưa cậu đi hỏi nhân viên bảo vệ.


Đậu Nành: “…”
Hình như là, có vẻ như bác thực sự không biết?
Sau khi Hàn Thanh hỏi xong liền nhanh chóng đưa người đi.

Ding dong…
Tiểu Nhan từ khi về đến nhà đã ngồi trước bàn trang điểm, sau đó cô ấy chườm đá lên mắt, sau khi chắc chắn mắt không bị sưng, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù mắt cô ấy vẫn còn hơi đỏ, nhưng cô ấy sẽ cảm thấy bộ dạng này vào buổi tối khi trông cũng không nhìn ra gì, bố mẹ cô ấy cũng sẽ không để dàng nhìn thấy sự khác biệt.

Vẫn còn sớm, Tiểu Nhan cũng không có tâm trạng để làm việc gì khác, nên cô ấy chỉ đơn giản là lên mạng xem đồ trang trí trong cửa hàng.

Anh Lâm đó là người cũng dễ nói chuyện, mặc dù anh ấy sẽ không cho thay đổi bày trí nhưng anh ấy vẫn có cho thêm một số đồ trang trí vào đó.

Sau khi mở trang web, Tiểu Nhan xem xét cẩn thận.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như thế này.

Ding dong…

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tiểu Nhan sửng sốt, từ trên màn hình ngước nhìn lên.

Có phải là ảo giác của cô ấy không? Chuông cửa ở nhà thực sự vang lên? Tiểu Nhan vô thức liếc nhìn đồng hồ.

Thời gian này còn ai đến nữa?
Có phải dì Trương ở bên cạnh không? Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan đặt con chuột trong tay xuống và đứng dậy mở cửa.

Sau khi mở cửa, Tiểu Nhan nhìn thấy người đứng ở cửa, liền sững sờ.

“Đậu Nành?”
Tại sao cậu lại ở đây? Cậu không cùng Hàn Thanh ăn cơm trong nhà hàng sao? Sao có thể… “Dì Tiểu Nhan… Lúc Đậu Nành gọi cậu, khỏe mắt cậu liếc nhìn đám người ở bên cạnh cầu thang, vừa rồi nghe thấy tiếng bước chân trong phòng, bác cậu cũng bước tới cầu thàng, đồng thời bảo cậu giữ im lặng và đừng để người khác phát hiện ra bác ấy Ở đây.

Mặc dù Đậu Nành không nói rõ ràng, nhưng ánh mắt của CẬU vẫn không ngừng nhìn Hàn Thanh.

Hàn Thanh vô thức nhíu mày, biết nếu cứ tiếp tục như thế này sẽ không ổn, vì vậy anh ta vào thang máy trước khi Tiểu Nhan nhận ra, sau đó rời đi.

Qua nhiên, sau khi Tiểu Nhan nhận ra biểu hiện của Đậu Nành không ổn, liền muốn nhìn xem cái gì, ban đầu, cô ấy vô thức muốn thò đầu ra để xem.

Nhưng sau khi nghĩ đến một khả năng nào đó, động tác của cô ấy lại sững sờ, không dám bước tiếp nữa.

“Dì Tiểu Nhan… Đậu Nành gọi cô ấy một cách đáng thương.

Tiểu Nhan định thần lại, mỉm cười xoay người nghiêng sang một bên: “Nếu đã đến rồi, vậy thì vào trước đi.

Đôi mắt của Đậu Nành hiện lên vẻ thất vọng, không ngờ bác của cậu lại đi nhanh như vậy, còn dì Tiểu Nhan thì có vẻ không muốn đi ra ngoài để xem..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui