Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Sau đó, trái tim của Tiểu Nhan lại bị xáo trộn một phen.

Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Đậu Nành lại có kế hoạch như vậy, chẳng trách vừa rồi cậu cứ bấm điện thoại, chẳng trách cậu đột nhiên nói rằng muốn đến nhà hàng này ăn cá hấp.

Rõ ràng là khi gọi cho cô ấy, cậu ấy đã nói rằng cậu ấy muốn ăn đồ ăn do cô ấy làm.

Đột nhiên thay đổi ý định.

Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Cô ấy cũng thực sự rất ngốc, cô ấy không nghĩ nhiều về chuyện đó, cứ như vậy đi theo mà không suy nghĩ gì.

Bây giờ… anh ta sẽ nghĩ gì?
Anh ta sẽ nghĩ gì về cô ấy?
Anh ta có phải nghĩ rằng cô ấy thật đáng ghét, phải không? Đã nói rõ ràng với cô ấy rồi, vậy mà cô ấy vẫn xuất hiện ở đây.

Khi nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cảm thấy trước mắt choáng váng, cũng may lúc này cô ấy đang ngồi, nếu bây giờ cô ấy đứng, chắc chân cô ấy sẽ mềm ngoặt mà ngã xuống quá.


Tiểu Nhan không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy, nhưng… trên thực tế, cô ấy thật sự cảm thấy mình làm chuyện đó thật vô ích.

Cô ấy nghĩ mình đã bỏ ra thời gian để quên anh ta nhưng không ngờ bây giờ gặp lại anh ta, cô ấy vẫn có dáng vẻ vô dụng như vậy.

“Bác, con đã gọi đồ ăn cho bác rồi, bác không cần gọi nữa”
Giọng nói của Đậu Nành vang lên từ bên cạnh cô ấy, Tiểu Nhan từ từ lấy lại sự tỉnh táo hơn, cô ấy hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng đang lộn xộn của mình.

“Ừ” Hàn Thanh đáp lại với giọng điệu lạnh lùng, nhưng là đang đối mặt với Đậu Nành nên mang theo một chút nhu hòa: “Trở về lúc nào, sao không nói với bác một tiếng, để bác đến đón con”
“Không cần đâu bác ơi, mẹ nói bác bận rộn đi làm nên không báo cho bác.

Mẹ cũng rất xót bác, bác phải bác ý chăm sóc mình nhé!
“Ừ, bác sẽ”
Khi hai người đang nói chuyện, Đậu Nành nhận ra rằng Tiểu Nhan im lặng khác thường, khi nhìn lại thì thấy Tiểu Nhan vẫn đang cúi đầu, Đậu Nành chớp mắt, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Dì Tiểu Nhan, sao dì không nói gì cả?”
Tiểu Nhan bị người gọi tên, hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nở nụ cười xã giao với Hàn Thanh.

“Anh, anh Hàn… xin chào”

Hàn Thanh liếc qua nụ cười trên mặt còn xấu hơn khóc của cô, sau đó nhàn nhạt gật đầu: “Xin chào”
Xa cách như một người xa lạ.

Tiểu Nhan véo tay dưới gầm bàn và cắn nhẹ vào môi dưới.

Vốn dĩ, bọn họ đã từng hòa hợp thì hai người không nên xa lạ như vậy.

Nhưng bây giờ… hai người họ còn tệ hơn cả những người xa lạ.

Tất cả những điều này là do cô ấy tự tạo thành.

Nếu… nếu như cô không tự ảo tưởng người ta đeo bám thì sẽ không như thế này.

Ít nhất, mối quan hệ của cô ấy và anh ta sẽ không căng thẳng như vậy.

Không đúng!
Trong lòng Tiểu Nhan lắc đầu dữ dội.

Tiểu Nhan, tại sao mày vẫn nghĩ như vậy vào lúc này? Mày đã quyết định quên đi người đàn ông trước mặt, vậy còn ngồi đây làm gì? Mày vẫn định dây dưa không rõ với anh ta?
Mày còn muốn tiếp tục mối quan hệ hỗn loạn và triền miên này không? Hay là, mày muốn quay trở lại làm Tiểu Nhan hiền lành, nhu nhược làm người ta chán ghét ấy?
Không!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui