“Trẻ con hỏi nhiều để làm gì?” Sau khi trở về, ngoan ngoãn ở với mẹ con cho thật tốt.
Đậu Nành nghe như vậy, nặng nề hừ một tiếng: “Không cần ba nói như thế đâu, con cũng sẽ ngoan ngoãn ở với mẹ”
Sau khi cúp điện thoại, Đậu Nành nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không đúng lắm.
Đây phải cần thời gian bao lâu chứ, ba thật sự có năng lực làm bình ổn mọi việc sao? Còn các công ty nước ngoài thì sao? Ông cố ngoại đã lớn tuổi rồi, bây giờ số lần một ngày ông đến công ty cũng đã rất ít, chỉ có lúc dành thời gian đi qua ký những văn bản quan trọng.
Mà những người khác, đều có các nhân viên khác làm thay, căn bản không cần ông phải lo lắng những chuyện vặt vãnh đó.
Nhưng như vậy không có nghĩa là ông có thể yên tâm, dù sao tuổi tác cũng lớn, nếu như ông thật sự trở về nước, vậy chuyện của công ty phải xử lý như thế nào?
Đậu Nành bắt đầu lo lắng, sau khi cúp điện thoại, suy nghĩ một chút vấn là đi tìm ông cụ Uất Trì.
Uất Trì Thần đeo kính đọc sách gọng vàng lúc này đang trong thư phòng tham gia một cuộc họp trực tuyến, Đậu Nành nép bên cửa lén lút nhìn thoáng vào trong, phát hiện mặc dù Uất Trì Thần đã già nhưng uy nghiêm trên mặt lúc ông ta họp vẫn rất có khí thế, lúc nói chuyện cũng rất rõ ràng rành mạch, mang theo khí thế riêng của mình.
Hình như là không có lo lắng gì, bộ dáng của ông cố ngoại thoạt nhìn hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Uất Trì Thần vẫn mang một khuôn mặt căng thẳng.
Lúc cháu cố ngoại của ông ta văng mặt, trên mặt ông ta mới không có nụ cười, nhất là lúc làm việc, đến cả người khác cùng ông ta làm việc cũng không dám tùy ý đùa giốn.
Chắc có lẽ là đến một độ tuổi nhất định, cho nên hốc mắt của ông ta rất sâu, ánh mắt thoạt nhìn rất chín chắn cũng rất nghiêm khắc.
“Ừm, chuyện này cứ quyết định như vậy, các người lập tức bắt đầu làm.
Cô Lâm thư ký theo sát tiến độ, có tình huống đặc biệt gì lập tức báo „ cáo: Nói xong, Uất Trì Thần còn định nói gì đó, qua khóe mắt lại đột nhiên liếc nhìn trước cửa dường như có một bóng người.
Sắc mặt ông ta hơi biến đổi, cho rằng là cô giúp việc nào to gan như vậy, lại dám phạm vào kiêng ky của ông ta.
Kết quả khi ngước mắt nhìn qua, đối diện lại là một đôi mắt đen kịt như hạt thủy tỉnh.
Đậu Nành? Hơi thở sắc bén trên người Uất Trì Thần dường như là trong nháy mắt liền thay đổi ngay.
Người bên kia video rõ ràng cũng phát hiện, hai mặt nhìn nhau liền nghe được Uất Trì Thần nói: “Nếu đã quyết định xong rồi, không còn chuyện gì khác nữa thì chúng ta tan họp đi, tôi mệt rồi.”
“Được thôi.”
Uất Trì Thần tắt video, sau đó tháo kính gọng vàng ra, vây tay chào bóng người nhỏ bé ở cửa.
“Nếu đã tới rồi, sao còn không vào?”
Đậu Nành trốn ở ngoài cửa, đưa tay che miệng mình, nhưng vào lúc này ánh mắt cậu bé lại dùng sức chớp chớp.
Sau khi nghe Uất Trì Thần nói với cậu, cậu bé mới xoay người, bước chân ngắn đi vào.
“Ông cố ngoại~”
Uất Trì Thần vừa nghe thấy cái miệng sữa của đứa cháu cố kêu ông ta là ông cố ngoại, trái tim lạnh lùng cứng rắn trong nháy mắt liền trở nên tràn ngập ấm áp cùng mềm mại, ông vươn tay về phía Đậu Nành.
“Cháu cố ngoại ngoan của ông, đến đây với ông cố ngoại này”
Đậu Nành ngoan ngoãn đi tới.
“Sao lại đến mà không đi vào? Trốn bên ngoài cửa nhìn trộm?”
Uất Trì Thần kéo cậu bé lên đùi mình ngồi, sau đó thay cậu bé sửa sang lại quần áo, phát hiện Đậu Nành mặc tương đối ít, lập tức nhíu mày: “Bây giờ thời tiết lạnh như vậy, cháu làm gì mà ăn mặc mỏng manh vậy? Có phải người giúp việc không chăm sóc tốt cho cháu không?”
“Ông cố ngoại ơi không có ạ, các cô chị giúp việc đều đối với Đậu Nành rất tốt, chỉ là Đậu Nành cảm thấy không lạnh ạ”
Nói xong, Đậu Nành trực tiếp ôm lấy cánh tay Uất Trì Thần: “Ông cố ngoại, Đậu Nành vừa rồi không vào là bởi vì nhìn thấy ông cố ngoại đang nói chuyện nha, cho nên không có đi vào quấy rầy ông cố ngoại~”
“Ngoan” Uất Trì Thần rất vui mừng khi Đậu Nành hiểu chuyện thông cảm như vậy, bây giờ ở chung lại càng cảm thấy con bé Minh Thư dạy đứa nhỏ này thật sự quá tốt.
Ông ta mặc dù đang ở vị trí cao, nhưng cục bông dễ cưng như này thực sự đã nhìn thấy rất nhiều.
Cho dù là con cháu của một doanh nghiệp lớn, vậy thì bê ngoài thoạt nhìn cũng ngoan hiền nhu thuận, tuy rằng sẽ có lễ phép chào hỏi mọi người, nhưng trong đáy mắt căn bản là mang theo sự không kiên nhẫn với sự ghê tởm.
Mà có những người chỉ nhìn vẻ bề ngoài như thế, thật giống như một cỗ máy vậy.
Nhưng Đậu Nành không giống như vậy.
Cậu bé chào hỏi với chúng ta, lúc nói chuyện với chúng ta đáy mắt tràn ngập vẽ hoạt bát cùng nghiêm túc, làm cho chúng ta căn bản không cách nào bỏ qua từng câu nói của cậu nhóc này, giữa lúc nói chuyện cũng vô cùng lưu loát thoải mái, bất kể chúng ta nói cái gì, đứa nhóc này luôn luôn có thể trả lời được, mỗi lần là ngoài mong đợi của bạn.
Thậm chí có vài thứ ngươi không biết, mỗi lần đều có thể khiến chúng ta bất ngờ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...