Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
“Em nghĩ làm như vậy cũng tốt, chuyện này làm phiền anh rồi, nhưng…anh à, anh phải chú ý đến cơ thể của mình, chuyện công việc có thể thư thả một chút.
Hơn nữa anh đều đã đến tuổi này, thật sự không định tính toán gì sao?”
Giống như biết cô định nói gì tiếp theo Hàn Thanh cắt ngang lời cô, anh nở một nụ cười nhạt.
“Em cũng biết anh trai của em đã từng này tuổi rồi, nếu đi tìm ai đó sẽ trì hoãn người ta, anh đã không quan tâm đến tình yêu từ lâu rồi, có hay không có cũng được.”
Có với không có đều như nhau?
Thật ra Hàn Minh Thư không tin lắm, bởi vì đến bây giờ cô cũng không quên được đêm đó ở nước ngoài.
Tiểu Nhan say rượu, lại sốt suốt đêm đó.
Cô rõ ràng đã… Ở bên ngoài nghe được Hàn Thanh nói những lời đó với Tiểu Nhan.
Bộ dáng lúc đó của anh trai cô, còn có cả giọng điệu đó rõ ràng đã nảy sinh tình cảm rồi.
Nhưng sau đêm đó hai người lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, Hàn Thanh cũng rời đi rất nhanh.
Sau khi trở về, hai người bọn họ lại không liên lạc qua nữa.
Hàn Minh Thư cảm thấy Hàn Thanh chắc chắn là nảy sinh tình cảm, nhưng vì sao anh ta không muốn thử, điều này khiến cho Hàn Minh Thư không thể nào hiểu nổi.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Cô giật giật khóe miệng, bên tai lại vang lên câu nói của Dạ Âu Thần.
“Thời gian cho chúng ta cũng đã rất ít rồi, em còn muốn đi lo chuyện của người khác?”
Lời đã đến miệng cũng phải nuốt ngược vào trong.
Bỏ đi, cô đã hứa với Dạ Âu Thần là không lo chuyện này nữa, vậy cô còn nói cái gì nữa? Ước định năm phút giữa cô và Dạ Âu Thần cũng đã đến, cô không nên tiếp tục ở chỗ này nói tiếp nữa.
Thế là Hàn Minh Thư đành phải nói: “Được rồi, em biết rồi.
Nếu trong lòng anh đã có quyết định, vậy em sẽ không nói nhiều nữa.
Dạ Âu Thần còn đang ở dưới lầu chờ em, hôm nay em về trước nhé.”
“Đi đi” Hàn Thanh gật đầu.
Hàn Minh Thư xoay người, đi hai bước cô lại nhịn không được quay đầu lại.
Cô nhìn Hàn Thanh bộ dáng muốn nói rồi lại thôi.
“Anh, hôm nay anh gọi em trở về, cũng chỉ vì ăn một bữa cơm tối thôi sao?”
ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn của Hàn Thanh dừng lại một chút, ánh mắt anh ta khẽ động, thanh âm nhạt như nước.
“Nếu không thì là gì nữa?”
Nếu không thì là gì nữa?
Hàn Minh Thư bình tĩnh nhìn anh ta một cái, thu hồi ánh mắt.
“Không có gì, em đi trước đây.”
Sau đó cô không quay đầu lại, rất nhanh rời khỏi phòng sách.
Cô cũng không biết sau khi cô rời đi không bao lâu, người đàn ông ngồi trước bàn làm việc rũ mắt xuống, đáy mắt là một mảnh ám sắc.
Xuống dưới tầng, Hàn Minh Thư ở phía xa liền nhìn thấy Dạ Âu Thần đi vê phía mình.
Cô tính toán thời gian một chút, mình hình như đã đến muộn rồi thì phải.
Cô ho nhẹ một tiếng, có chút chột dạ đi tới.
Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần hơi cong lên mang theo ý cười nhàn nhạt, bề ngoài thoạt nhìn rõ ràng không có gì nhưng Hàn Minh Thư lại cảm thấy trong nụ cười mây nhạt gió nhẹ này ẩn chứa bão táp mãnh liệt.
“Năm phút, quá giờ rồi.”
Anh nhìn đồng hồ trên tay, nhẹ giọng nói với Hàn Minh Thư.
Thanh âm rất nhẹ nhưng Hàn Minh Thư lại nghe ra một hơi thở nguy hiểm, cô cười đi tới trực tiếp che đồng hồ: “Là đồng hồ của anh đi quá nhanh ấy chứ? Lúc nảy em ở trong thư phòng đã nhìn thời gian rồi, vừa đúng năm phút em liền xuống đó.
Phải mất thời gian để em đi xuống nữa, phải không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...