Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Tiểu Nhan nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng điệu của Hàn Minh Thư, cô ấy bỗng trở nên lo Nếu không kiếm được số tiền này thì làm sao cô ấy có thể mở cửa hàng chứ? Vì vậy xét đến cùng, Tiểu Nhan rất biết ơn Hàn Minh Thư: “Cậu có ngốc không đấy? Số tiền cậu kiếm được tỉ lệ thuận với năng lực của cậu, tất cả đều là của cậu, không liên quan gì đến tớ hết.
Tiểu Nhan, chúng ta là bạn và cũng là chị em tốt của nhau.
Mối quan hệ giữa chúng ta có đi có lại, ở trước mặt tớ cậu đừng nghĩ rằng mình thấp kém hơn.
“Minh Thư…
“Nếu cậu vẫn cứ tỏ ra rằng bản thân thấp kém hơn thì e rằng tớ không thể làm bạn với cậu nữa”
Chu Tiểu Nhan nghe vậy lập tức lo lắng: “Đừng mà Minh Thư, tớ sẽ không như vậy nữa”
“Vậy thì được.”
“Ừ, nói xong rồi”
Cả hai cuối cùng cũng đã trở lại như bình thường, bắt đầu cười cười nói nói.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Minh Thư để điện thoại trên bàn ở đầu giường.
Dạ Âu Thần tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra thấy hàng động của cô liền dừng lại động tác lau tóc.
“Điện thoại của Đậu Nành à?”
Nghe vậy, động tác trên tay Hàn Minh Thư dừng lại, sau đó lắc đầu: “Không phải Đậu Nành mà là Tiểu Nhan”
Vẻ mặt của Dạ Âu Thần có vẻ hơi sững sờ, một lúc sau anh mới trở lại dáng vẻ bình tĩnh.
“Thì ra là cô ấy”
“Biểu cảm của anh là thế nào, lâu như vậy mới nhớ ra” Hàn Minh Thư khó chịu, thảo nào Tiểu Nhan nói một mình cô đi là được rồi, Dạ Âu Thần đã quên mất người ta thật rồi.
Dạ Âu Thần mím môi mỏng, miễn cưỡng vươn tay sờ mũi, việc quên mất người ta đúng là rất xấu hổ.
Mà người này lại còn là người mà Minh Thư coi trọng.
Nhưng Dạ Âu Thần không cố ý.
Chỉ là ký ức của anh lúc nào cũng mập mờ, những mảnh vỡ kia giống như đang chơi trốn tìm, chui ra chui vào.
chỉ có Dạ Âu Thần mới biết trí nhớ của mình đã hơi sai và loạn rồi.
Bởi vì không thể hoàn toàn nhớ ra hết mọi chuyện, anh không thể biết được cái nào xảy ra trước, cái nào xảy ra sau.
Anh không quên rằng Tiểu Nhan và Minh Thư là bạn thân.
Nhưng anh đã quên mất những người không tiếp xúc nhiều với mình.
Chỉ có Mạnh Tuyết U là được anh nhớ rõ.
Anh nhớ rõ cô ta, không phải vì cái gì khác mà là vì cô ta đã làm những chuyện không thể tha thứ với Minh Thư và bản thân anh.
Dạ Âu Thần nhớ ra một số chuyện, cộng thêm thông tin mà Tiêu Túc cung cấp cho, anh đã biết Mạnh Tuyết U là người như thế nào.
“Chưa quên” Dạ Âu Thần bước đến bên giường, cúi người đến gần Hàn Minh Thư: “Anh nhớ rất rõ mọi chuyện về em, nhưng anh và cô ấy không tiếp xúc nhiều với nhau nên cũng không để tâm.
Sao vậy, Bà Dạ muốn anh trở nên thân thiết với bạn thân của mình sao? “
Hàn Minh Thư trợn to mắt cảnh cáo anh.
“Việc nào ra việc nấy, anh có thân thiết với cô ấy hay không thì liên quan gì đến chuyện anh quên mất cô ấy?”
Dạ Âu Thần bất lực cong môi, nhéo cằm cô: “Bị nhìn thấu rồi?”
“Thật là đáng tiếc.” Dạ Âu Thần cười ẩn ý, cúi người hôn cô.
Khi Hàn Minh Thư còn đang sững sờ, môi anh đã rời đi.
Cái người này, lại lén lút tấn công cô!
Hàn Minh Thư che miệng nhìn chằm chằm anh.
Một lúc sau, Hàn Minh Thư bỏ tay xuống khịt mũi không thèm đoái hoài đến anh nữa.
“Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...