Món vợ anh ta yêu thích nhất cũng chính là báu vật nơi tim anh ta.
Anh Lâm không ngờ Chu Tiểu Nhan lại tinh mắt đến vậy, vừa nhìn qua đã chọn món này.
Những đầu bếp trước đây đều tràn đầy tự tin và cảm thấy mình có thể tạo ra hương vị ngon hơn vợ anh ta làm, vì vậy tất cả bọn họ đều chọn món mà mình giỏi nhất.
Không giống như hôm nay, vừa đến liền chọn ngay báu vật nơi tim anh ta.
Lúc này, cách anh Lâm nhìn vào mắt Tiểu Nhan có phần chân thành hơn.
.
ngôn tình hài
Có thể tìm được món ăn vợ anh ta yêu thích nhất, e rằng không phải là người bình thường.
Anh Lâm cười nhẹ, cúi đầu, cầm đũa lên, từ từ cắn một miếng mì.
Sau khi nếm thử một miếng mì, anh ta sững người một lúc, rồi lại cắn tiếp.
La Tuệ Mỹ lo lắng nhìn cảnh này, nắm chặt tay con gái, nói nhỏ: “Con làm được không đấy Tiểu Nhan?”
Vẻ mặt Chu Tiểu Nhan bình thường, nhưng thật ra cô cũng không rõ lắm.
Như La Tuệ Mỹ đã nói, cô ấy hoàn toàn không biết vợ của anh ta, thậm chí còn chưa từng ăn món ăn mà cô ấy nấu, làm sao có thể làm ra được hương vị giống hệt chứ.
Nhưng… Cô ấy cũng có ý tưởng của riêng mình.
Một lúc sau, nụ cười trên mặt ông Lâm đã hoàn toàn biến mất, gương mặt mang vẻ buồn bã, đáy mắt trĩu nặng.
Tiểu Nhan bước đến và ngồi xuống trước mặt anh ta.
Anh Lâm ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Hương vị cô Chu làm ra khác xa với hương vị vợ tôi làm.”
La Tuệ Mỹ đứng ở một bên không có vẻ gì là ngạc nhiên khi nghe thấy điều này, như thể bà ấy đã đoán được kết quả như vậy từ lâu.
Bà ấy tức giận nắm chặt tay, lại nghe thấy con gái mình nhẹ giọng nói.
“Anh Lâm, tôi đặc biệt làm món này cho anh, chắc anh đã nếm ra rồi” Tương tư là khổ, là ngọt, vợ đã qua đời khiến anh Lâm đau khổ khi nghĩ đến cái chết của vợ mình nhưng quá khứ của hai người vẫn ngọt ngào.
Vì vậy, mì có vị đắng nhưng ngọt, có thể không ngon nhưng… nó vừa vặn với tâm trạng của anh Lâm lúc này.
Bàn tay đang cầm đũa của anh Lâm dừng lại, sau đó anh ta nhìn Chu Tiểu Nhan nói: “Cô rất thông minh, nhưng tôi muốn hương vị giống như vợ tôi làm, cho nên… rất tiếc là cô không đáp ứng được yêu cầu của tôi”
Tiểu Nhan cũng không tức giận, lúc này người môi giới quay lại, vừa lúc nghe được câu nói của anh Lâm.
“Rất tiếc là cô không đáp ứng được yêu cầu của tôi: Anh ta a lên một tiếng, trên gương mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Có vẻ như lần làm ăn này này thực sự không thể thành rồi.
Tiểu Nhan không tức giận, cười nhẹ nói: “Anh Lâm, từ khi anh đưa ra lời đề nghị này thì tôi đã biết mình sẽ không thành công.
Nhưng tôi vẫn muốn nói với anh rằng tuy cô Lâm đã qua đời nhưng cô ấy vẫn sẽ mãi mãi ở lại trong trái tim anh.
Với lại…” Cô ấy cụp mắt xuống, như thể đang nghĩ đến ai đó.
“Có thể ở bên anh Lâm, cô Lâm cũng cảm thấy hạnh phúc.”
Đâu giống như cô, chưa từng có được thứ gì chứ đừng nói là mất đi.
Anh Lâm nhìn cô, miệng hết mở rồi lại đóng nhưng không nói lời nào.
“Được rồi, hôm nay có thể nhìn thấy công thức của cô Lâm, tôi rất vui và vinh dự, nhưng ba tôi vẫn đang trong bệnh viện đợi chúng tôi tới chăm sóc, vì vậy tôi phải đi trước”
Nói xong, Chu Tiểu Nhan đứng dậy nắm lấy tay La Tuệ Mỹ, nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt anh Lâm.”
La Tuệ Mỹ đang rất thất vọng được Tiểu Nhan kéo đi, nhưng phía sau đột nhiên vang đến giọng nói của anh Lâm.
“Xin chờ một chút.”
Chu Tiểu Nhan dừng bước, quay người lại.
“Anh Lâm còn chuyện gì không?”
“Ba trăm năm mươi triệu một năm, cô thấy sao?”
Chu Tiểu Nhan: “Hả?”
Dường như cô không nghe thấy những gì anh Lâm đang nói nhưng đôi mắt của La Tuệ Mỹ mở to, như thể bà ấy không thể tin được những gì mình đang nghe..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...