Quả nhiên, những thứ như bộ lọc thực sự có thể khiến người ta trở nên không còn lý trí.
Tiêu Túc đột nhiên nhớ ra một câu nói.
Người đang yêu, luôn là kẻ ngốc.
Cậu ta không dám gọi điện cho cô gái, blaij chạy tới đậu xe dưới tòa nhà công ty không có ai làm việc, thật quá ngốc.
Một lúc sau, Tiêu Túc rời khỏi tòa nhà công ty.
Thời gian trôi qua nhanh vội vã.
Mỗi ngày Tiểu Nhan trực ở bệnh viện đích thân chăm sóc cho ba Chu, trong khoảng thời gian này, vợ chồng nhà họ Chu hẳn hoi của cô đều đang chú ý, trong bí mật, La Tuệ Mỹ đã không biết bao nhiêu lần khen ngợi Tiểu Nhan với ba Chu.
“Ông Chu này, ông có cảm thấy lần này con gái ông quay về đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, một câu oán trách cũng không có, hơn nữa dường như cũng không có vẻ gì là mệt mỏi hay tức giận?”
Nghe vậy, ba Chu cũng gật đầu đồng ý: “Nói không sai, quả thực đã hiểu chuyện hơn không ít, tôi còn tưởng rằng đã năm năm không gặp, hai ba con chúng tôi thật sự trở mặt thành thù rồi.”
“Ông nói gì ngốc vậy chứ, dù nói thế nào cũng là hai ba con, chỉ cần cái đồ như ông đừng quá cố chấp, thì hai người sao có thể trở mặt thành thù được chứ?”
Quá cố chấp? Ba Chu bất giác nhíu mày khi nghe thấy lời này: “Sao tôi lại cố chấp chứ?”
“Ông không cố chấp sao? Con gái nhà ông đã lớn rồi, con bé muốn làm gì thì bà cứ ngăn cản, đã ngăn cản thì thôi đi, ông còn nói muốn cắt đứt quan hệ ba con với con bé, chẳng lẽ ông hy vọng con bé sống cả đời dưới ảnh hưởng của ông và dựa dẫm vào cách nghĩ của ông sao?”
Ban đầu ba Chu chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nhưng bây giờ bị La Tuệ Mỹ nói như vậy, chốc lát ông ấy có chút không nói nên lời.
Một lúc sau, ông ấy bất lực nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc hạn chế cuộc sống của con gái, có điều phần công việc lúc đó không dễ dàng chút nào, thái độ không trân trọng của con bé thực sự khiến tôi tức giận.
Hơn nữa, nếu bà thực sự cảm thấy như vậy thì lúc đầu sao bà không nhắc, bây giờ lật lại chuyện cũ, bà chơi ác quá nhỉ?”
La Tuệ Mỹ tự tay bóc một quả quýt, lột sạch lớp lụa trắng trên quả cam, sau đó cho vào miệng mình, ba Chu giương mắt nhìn, nhưng không ăn được một miếng nào.
Cuối cùng ông ấy không thể nhịn mà nói với bà ấy: “Bà nói bà ăn quýt, bà lột sạch lớp lụa như vậy làm gì chứ?”
Nghe vậy, La Tuệ Mỹ nhìn xuống liếc nhìn quả quýt: “Tôi luôn ăn quýt như vậy, sao, đã qua mười năm rồi mà ông vẫn còn ý kiến à?”
“Hơn nữa, ông nghe xem những gì ông vừa nói là những lời gì, sao lại nói tôi nhắc lại chuyện cũ? Tôi nhắc lại chuyện cũ khi nào? Hồi đó thái độ của ông cứng rắn như vậy, tôi nào dám nói ông, lỡ đâu chân trước ông cắt đứt quan hệ với con gái, chân sau thì muốn ly hôn với tôi thì sao? Tôi dám nói sao?”
Ba Chu: “…”
“Bà có thể nào đừng nghĩ người ta kinh khủng như vậy được không, bà đã sống với tôi bao nhiêu năm rồi, bà không biết tôi là người như thế nào sao? Sao tôi còn có thể nói ra những lời như ly hôn chứ?”
La Tuệ Mỹ vừa nghe vậy nhưng chẳng hề quan tâm, tiếp tục ăn quýt, vừa nói: “Đúng vậy, tôi đã sống với ông nhiều năm như vậy, đức tính thế nào thì tôi đều biết cả, bởi vì tôi biết rất rõ ràng tất cả các đức tính của ông, vì vậy khi ông nói muốn cắt đứt quan hệ ba con với con gái, ông Tô, ông có biết tôi nghĩ gì trong lòng không? Tôi đang nghĩ người này sao lại trở thành như vậy? Chưa từng thấy loại đức tính này trước đây bao giờ, ngay lúc đó, ông đã thay đổi, ông thấy tôi dám nói không?
Nếu tôi nói thì ông lại nói với tôi muốn ly hôn, vậy thì gia đình này của chúng ta tan rồi, ông có biết không? Hoàn toàn phụ thuộc vào việc tôi duy trì trong nhiều năm như vậy.”
Ba Chu: “…Nói nữa ngày trời, bà đang nhận hết công lao về mình sao?”
“Thì sao, chẳng lẽ công lao này không phải của tôi sao? Năm năm nay, ông đối xử với Tiểu Nhan thế nào, tự trong lòng ông không đếm sao?
Những dịp lễ tết, chẳng phải tôi gọi điện cho con bé sao? Nếu tôi cũng như ông, thì không chừng con gái sẽ chạy cùng ai mà không bao giờ quay lại nữa.
Giống như lần này, khi ông bị tai nạn xe, không phải tôi đã gọi điện thoại mà vừa khóc vừa van xin bảo con gái ông quay về sao, nếu không thì ông có được ngày hôm nay sao?”
La Tuệ Mỹ có chút kích động khi nói: “Có phải bây giờ ông nghĩ đến chuyện ăn cháo đá bát đúng không?”
Ba Chu cảm thấy nếu còn tiếp tục nói chuyện với bà ấy, thì chắc chắn hai người sẽ lại cãi nhau, số lần cãi nhau của hai vợ chồng họ đã nhiều hơn rất nhiều so với lúc trước.
Nhưng mỗi lần cãi xong, La Tuệ Mỹ đều lén trốn trong phòng mà lau nước mắt.
Ba Chu vừa giận, vừa hối hận nhưng cũng xót xa.
Nhưng ông không thể cúi mặt xuống để dỗ đối phương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...