Vào lúc này, Hàn Minh Thư cũng đang nằm mơ.
Trong giấc mơ, cô quay trở về thời điểm vừa kết hôn với Dạ Âu Thần chưa được bao lâu, sau đó lặp lại chuyện của trước đây một lần nữa, khi cô tỉnh lại, thì sau lưng là một đống mồ hôi.
Hàn Minh Thư cảm thấy tim mình đập rất nhanh, ngay cả bụng dưới cũng truyền tới cảm giác không ổn, hai mẹ con cùng một cơ thể, tim cô đập nhanh như vậy, cục cưng cũng hẳn là không thoải mái lắm.
Thế là Hàn Minh Thư chỉ có thể đè nén tất cả những cảm xúc bất an và sợ hãi kia, và suy nghĩ nhiều hơn về những điều tươi đẹp và những suy nghĩ thuộc về hiện tại.
Dần dần, hô hấp của Hàn Minh Thư trở nên ổn định, quần áo trên người đã ướt đẫm không thể mặc lại được nữa, nên cô phải đứng dậy lấy một bộ quần áo khác trong tủ ra rồi mặc vào.
Trong căn phòng rất im ắng, không có một chút tiếng động nào cả.
Hàn Minh Thư nhớ ra cô đã ngủ gật trong phòng khách, bởi vì bữa trưa cô ăn hơi nhiều, nên cô không muốn đi ngủ ngay, vì vậy sau khi quay lại, cô cầm điều khiển và xem TV trong phòng khách.
Hàn Minh Thư không có ấn tượng gì về việc rốt cuộc sao cô lại ngủ.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Dạ Âu Thần thấy cô ngủ say nên bế cô trở về phòng.
Cũng không biết bây giờ đã mấy giờ rồi, Dạ Âu Thần chạy đi đâu rồi?
Vì mơ mấy giấc mơ đó, mà bây giờ Hàn Minh Thư rất muốn gặp Dạ Âu Thần và muốn ôm lấy anh.
Vì vậy Hàn Minh Thư khoác một chiếc áo khoác mỏng vào, rồi sau đó mở cửa phòng ra.
Cô giúp việc vẫn canh giữ từ nấy tới giờ, dù sao hiện tại Hàn Minh Thư cũng đang mang thai, hơn nữa hôm nay là một ngày đặc biệt, nên Dạ Âu Thần đã giao cho cô ấy canh giữ ở đây để phòng khi xảy ra chuyện gì, thì còn nói Hàn Minh Thư tỉnh lại, rồi đi báo cho anh biết.
Vì vậy, khi nhìn thấy Hàn Minh Thư vừa mở cửa ra, thì cô giúp việc liền đặt điện thoại xuống rồi đứng dậy.
“Mợ chủ, mợ tỉnh rồi, em đi nói cho cậu chủ biết.”
Hàn Minh Thư gọi cô ấy lại: “Không cần cho anh ấy biết đâu, để tự tôi qua đó tìm anh ấy, bây giờ anh ấy đang ở đâu vậy?”
Hai người đã là vợ chồng rồi, Hàn Minh Thư vừa tỉnh lại thì đã muốn đi tìm anh, cô giúp việc cũng không cảm thấy có gì đó sai sai, thế là cung kính đáp lại: ‘Cậu Dạ đang ở phòng làm việc, vừa nãy trợ lý Túc đã đến”
Tiêu Túc đến rồi sao?
Hàn Minh Thư dừng lại một hồi, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng cần bàn sao?
Vậy thì bây giờ cô qua đó tìm Dạ Âu Thần thì có lẽ không tiện lắm?
Không nghĩ tới lúc này, cô giúp việc đột nhiên lên tiếng với vẻ rất quan tâm: “Không cần lo lắng đâu mợ, trước đó không lâu, em thấy trợ lý Túc đã ra khỏi phòng làm việc đi dạo vòng vòng xung quanh rồi, có lẽ bây giờ trong phòng làm việc chỉ có một mình cậu Dạ thôi.”
Hàn Minh Thư sửng sốt, sau khi phản ứng lại rồi gật đầu.
“Cảm ơn cô nhá.”
Cô giúp việc khẽ mỉm cười.
Sau đó, Hàn Minh Thư đi về hướng phòng làm việc.
Bây giờ cô cũng đã khá quen thuộc với cấu trúc của nơi này, thử nghĩ trước đây khi cô mới dọn vào ở thường bị lạc, sau khi đi bộ đến đây thì cô cũng không biết ở đó là ở đâu cả.
Sau đó, Dạ Âu Thần gặp tai nạn trên máy bay, cô sống một mình ở đây trong một thời gian dài, lúc đó chỉ có một mình cô.
Bởi vì cảm xúc và tâm trạng của cô không tốt, nên đã yêu cầu cô giúp việc không được tùy ý quấy rầy, cho nên dù lạc đường cũng không hướng dẫn cô, mà tự mình mò mẩn tìm đường ra.
Cứ như vậy, thời gian đi đã lâu rồi, nên Hàn Minh Thư tự nhiên cũng đã quen thuộc với nơi này.
Rất nhanh sau đó, Hàn Minh Thư đã đến phòng làm việc.
Cửa phòng làm việc đóng chặt, Hàn Minh Thư cũng không thấy lạ gì, liền vươn tay gõ cửa.
Cốc, cốc, cốc.
Dạ Âu Thần đang xem đến phần quan trọng, thì tiếng gõ cửa đột ngột kéo ý thức của anh trở lại thực tại, Dạ Âu Thần cau mày không vui, và hơi thở quanh người anh trở nên nguy hiểm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...