“Không sao đâu.”
Dạ Âu Thần trực tiếp đứng dậy, anh khom khom lưng xuống trước khi Hàn Minh Thư vẫn chưa phản ứng lại, ôm ngang người cô, bởi vì không ngờ tới nên tay của Hàn Minh Thư gần như theo phản xạ mà nắm lấy cổ áo của anh, rồi lo lắng hỏi: “Anh đang làm gì đấy?”
“Chẳng phải lo lắng cho anh sao?”
Dạ Âu Thần hỏi ngược lại, rồi sau đó nhướng mày: “Bây giờ em xem xem, anh có giống với người có chuyện gì không?
Hàn Minh Thư: “…”
Cô sững người vài giây rồi mới nhận ra ý của anh, cô nhẹ nhàng dùng tay chọc vào ngực anh: “Lần sau không được làm thế này nữa đấy, làm em sợ thì được, nhỡ làm cục cưng sợ thì phải làm sao? Hơn nữa, em chỉ lo lắng cho anh thôi”
“Được rồi, vậy bây giờ bà Dạ có đồng ý đi ăn không đây?”
Hàn Minh Thư khẽ cười, hai tay móc lấy cổ anh: “Đi thôi”
Sau bữa trưa, Dạ Âu Thần đưa Hàn Minh Thư về lại biệt thự Hải Giang.
Sau khi ăn uống no nê, thì Hàn Minh Thư đã sớm cảm thấy buồn ngủ, nhưng vừa mới ăn no không được bao lâu, thì cô không muốn đi ngủ liền, thế là nằm trên sô pha xem TY.
Xem được khoảng mười phút, thật sự không thể kìm nổi bản thân mà ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi Dạ Âu Thần ra khỏi phòng làm việc, thì thấy cô ôm một chiếc chăn nhỏ mà ngủ quên trên chiếc ghế sô-pha, vẻ mặt anh lạnh đi, bước tới bế cô về phòng, rồi đắp chăn lại cho cô.
Sau đó, nhìn chằm chằm vào cô một lúc, Dạ Âu Thần cảm thấy điện thoại trong túi mình đang rung lên.
Thế là Dạ Âu Thần đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Alo?”
“Cậu Dạ, tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ anh cần, bây giờ anh và mợ đang ở căn nhà cũ của nhà họ Dạ sao?”
Dạ Âu Thần tiến bước đi về phía phòng làm việc, nói với giọng lãnh đạm lạnh lùng: “Ở biệt thự Hải Giang, khi đến đây thì trực tiếp đến phòng làm việc tìm tôi”
“Vâng cậu Dạ, vậy bây giờ tôi sẽ qua đó.”
Khi Tiêu Túc đến, cậu ta được cô giúp việc dẫn vào phòng làm việc, trên đường đến phòng làm việc, Tiêu Túc không nhịn được mà có ý dò xét.
“Cậu Dạ và mợ về được bao lâu rồi?”
Cô giúp việc suy nghĩ một chút, rồi sau đó đáp: “Hình như là mới về không được bao lâu.”
“Không được bao lâu là bao lâu vậy?”
“Khoảng nửa tiếng gì đó.”
Đã về được nửa tiếng rồi sao?
Tiêu Túc suy nghĩ một hồi, về được nửa tiếng, lúc cậu ta qua đây cũng mất một ít thời gian, lúc cậu Dạ đang gọi điện thoại gọi câu ta tới, vậy có lẽ mợ đã đi ngủ rồi cũng nên.
Cầm đống tư liệu dày cộp trong tay, Tiêu Túc vẫn có chút kinh hãi khiếp sợ.
Bởi vì cậu ta hoàn toàn không biết điều gì đang chờ cậu ta.
Phòng làm việc.
Dạ Âu Thần đang xử lý công việc, tuy là ngày chủ nhật nhưng công ty vẫn còn rất nhiều việc, dù sao anh cũng vừa tiếp quản công ty không lâu, nên công việc cần phải giải quyết còn rất nhiều.
Ngoài ra, anh còn phải cân nhắc cách đưa Uất Trì Thần và Đậu Nành đến Việt Nam.
Cốc, cốc.
Mí mắt mạnh mẽ nhếch lên, đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần mím chặt: “Mời vào.”
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tiêu Túc cầm lấy một tập tài liệu bước vào, sau đó dùng tay trái đóng cửa lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...