Lúc đó Tiểu Nhan còn trẻ tuổi cho nên đặc biệt nóng nảy, thực ra cô ấy còn muốn khuyên nhủ ba của mình, thế nhưng không ngờ thái độ của ông ấy lại cứng rắn như vậy, nếu cô ấy còn tiếp tục khuyên nhủ thì chẳng phải mất mặt lắm sao.
Vì thế Tiểu Nhan lập tức đoạn tuyệt quan hệ với ba của mình, còn nói bản thân sẽ không bao giờ trở về nhà nữa.
Chỉ trong nháy mắt mà bao năm đã trôi qua, ba của cô ấy cũng không gọi cho cô ấy một cuộc điện thoại nào, hai người chưa từng liên lạc với nhau kể từ lúc đó.
Chỉ có mẹ của cô ấy vấn gọi điện thoại hàng năm, hỏi xem khi nào thì cô ấy trở về?
Sau đó Tiểu Nhan cũng nghĩ rằng, vì sao người gọi điện thoại cho cô ấy lại không phải là ba? Ông ấy chưa từng gọi điện thoại kêu cô ấy trở về, nếu bây giờ cô ấy về nhà thì chẳng phải mất mặt lắm sao?
Cô sẽ không trở về đâu.
Thế nhưng lần này, sau khi Tiểu Nhan từ chức, mặc dù có căn nhà do Hàn Minh Thư mua cho.
Nhưng trong lòng cô lại trống rỗng vô cùng.
Đậu Nành ở nước ngoài cùng với ông ngoại cậu, Minh Thư lại cùng Dạ Âu Thần có đôi có cặp, bình thường luôn là ba người sống chung với nhau, nay chỉ còn một mình cô.
Tiểu Nhan cảm thấy rất cô đơn, lúc này, tự nhiên ai cũng sẽ nghĩ về người nhà.
Nhưng mà nghĩ đến đã qua nhiêu năm như vậy, ba của cô cũng không hề gọi cho cô một cú điện thoại nào, trong ngực liền cảm thấy ủy khuất khôn xiết, muốn về nhà nhưng lại ngang bướng không chịu về.
Tuổi trẻ thì luôn bồng bột, nói ra mấy lời khó nghe, không nghĩ tới lại nhận hậu quả về sau.
Nếu như bây giờ ba gọi điện thoại kêu cô trở về thì tốt biết bao.
Tiểu Nhan cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn như vậy một ngày một đêm mà nuông chiều bản thân như một kẻ thất bại.
Cô cảm thấy chính mình thật sự rất thảm, trong khoảnh khắc cô chưa bao giờ cảm thấy mình cô đơn như vậy, lại thêm tâm trạng bị thất tình, cô thấy mình như bị cả thế giới từ bỏ.
Mặc dù là yêu đơn phương.
Huhu, tình yêu thật khiến con người ta buồn rầu thật đúng không phải lời đồn mà, nếu trước kia cô không dính đến mấy thứ như tình yêu, thì chắc hẳn bây giờ cô cũng không biến mình thành cái dạng này rồi.
Nếu như lúc này có một người ở bên cạnh cô thì tốt biết mấy, Tiểu Nhan nghĩ.
Cô trở mình, lăn qua lăn lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào thật chói mắt, Tiểu Nhan liền đứng dậy đi kéo rèm lại, ánh sáng trong phòng bị lấy đi, trong phòng ngay lập tức tối om.
Cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn rồi.
Tiểu Nhan trở về giường rồi lại nằm xuống tiếp.
Di động ở phía sau vang lên làm Tiểu Nhan ngẩn ngơ, vẫn còn có người tìm cô sao?
Chẳng lẽ là Minh Thư, hay là Đậu Nành?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Nhan có chút mong đợi, lấy điện thoại ra xem thử thì thấy người gọi đến là mẹ cô.
Mẹ sao?
Sao mẹ lại gọi cô vào lúc này?
Cô kinh ngạc lại nghi ngờ nghe điện thoại.
“Mẹ?”
“Tiểu Nhan à!” Âm thanh mẹ qua di động nghe có vẻ lo lắng, giống như là có việc gấp, Tiểu Nhan lại đưa tay dụi mắt: “Mẹ, sao mẹ lại gọi con vào giờ này vậy? Con đã nói với mẹ rồi mà, con sẽ không quay về đâu”
“Tiểu Nhan à, con vẫn nên trở về đi.”
Quả nhiên mẹ gọi đến là để kêu cô đi về mà, Tiểu Nhan bĩu môi, không muốn trả lời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...