Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
tóm lại là tôi hâm mộ Cậu Thần Vương An bị đẩy ra phía sau, anh ta không thỏa mãn cúi đầu nhìn cà vạt của mình.
Anh ta đang có một suy nghĩ kì lạ, đó là hi vọng Lãnh Nguyệt Nguyệt có thể măng anh ta thêm vài câu.
Ừ, với khoảng cách gần như vậy.
Haiz…
Vương An xoa trán, anh cảm thấy con đường tình duyên của mình còn rất dài.
Lúc nãy Hàn Minh Thư còn buồn ngủ, nhưng trải qua chuyện ở văn phòng nên đến khi ngồi lên xe cô đã rất tỉnh táo.
Lúc Dạ Âu Thần nghiêng người thắt dây an toàn cho cô thì Hàn Minh Thư lên tiếng: “Cái kia…”
“Hửm?”
Dạ Âu Thần ngồi yên, nhìn cô hỏi.
.
||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||
“Em đã tỉnh táo, không còn buồn ngủ nữa”
Dạ Âu Thần nghe vậy nhíu mày: “Vậy thì chúng ta đi ăn cơm.”
Hàn Minh Thư: “…
Ý em là em muốn trở lại làm việc.”
Cạch.
Vừa dứt lời, âm thanh cài chốt dây an toàn đồng thời vang lên.
Cô hơi nhíu mày bất mãn nhìn Dạ Âu Thần, xem ra anh không muốn để cô trở lại.
Song, cô vẫn chưa bỏ cuộc.
“Ừm, công việc bây giờ nhiều lắm mà buổi chiều hôm nay em đã ngủ đủ rồi, hiện tại em có tinh thần để làm việc”
Dạ Âu Thần dứt khoát nói.
“Đi ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi rồi bàn tiếp”
Xe chạy, Hàn Minh Thư há hốc miệng.
Cô bất lực nhìn bên ngoài cửa sổ.
Haiz, thôi bỏ đi.
Bây giờ anh đã không muốn cô trở lại, vậy thì sau khi xuống xe rồi sao anh có thể để cô quay lại được chứ?
Trong xe yên tĩnh một lúc, bỗng Hàn Minh Thư lên tiếng: “Tiểu Nhan từ chức rồi”
“Ừm” Dạ Âu Thần bình tĩnh đáp, vẻ mặt không hề kinh ngạc chút nào.
Hàn Minh Thư ở bên cạnh nhìn anh rồi nói: “Hôm nay em đã để cô ấy rời đi, công việc vẫn làm chưa xong nên chất chồng trong công ty.”
“Ừm” Dạ Âu Thần đáp lời và nói tiếp: “Công việc để từ từ hãy làm, đừng để cơ thể quá mệt mỏi, em nên nhớ bản thân là mình là phụ nữ đang mang thai.”
Hàn Minh Thư nghe vậy bèn hỏi: “Tại sao anh không hỏi vì lí do gì cô ấy từ chức? Tại sao anh không hỏi vì lí do gì em đồng ý cho cô ấy đi hả?”
Người nào đó vẫn không trả lời câu hỏi mà đợi khi xe dừng đèn đỏ thì nghiêng người về phía Hàn Minh Thư, nắm lấy cằm cô rồi hôn.
“Ưm”
Hai tay của Hàn Minh Thư theo bản năng đặt lên ngực Dạ Âu Thần để ngăn hành động của anh lại.
Tuy vậy, tốc độ của Dạ Âu Thần rất nhanh, anh linh hoạt mở miệng cô để hai cái lưỡi quấn lấy nhau.
Chờ đèn đỏ còn hơn hai mươi giây, nụ hôn này diễn ra chỉ trong năm giây và dừng lại.
Dù không lâu nhưng là nụ hôn sâu, vì vậy khi tách nhau ra Hàn Minh Thư thở hổn hển, cảm giác thiếu không khí.
“Anh không muốn hỏi bởi vì sẽ ảnh hưởng đến giao lưu tình cảm”
Đèn đỏ nhảy đến giây cuối cùng thì đèn tín hiệu cũng đổi màu.
Dạ Âu Thần với vẻ mặt tỉnh táo tiếp tục lái xe, thái độ lạnh lùng như thể không hề có chuyện gì xảy ra.
Ngược lại, mặt của Hàn Minh Thư đã đỏ như máu bởi lúc anh hôn cô, cửa kính xe mở phân nửa, cô trông thấy người ngồi trong xe kế bên tình cờ nhìn sang và bắt gặp khoảnh khắc này.
Mắc cỡ quá đi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...