Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Nghe đến đây, Lãnh Nguyệt Nguyệt đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Hàn Minh Thư: “Tôi hiểu rồi, cô không muốn Tiểu Nhan lo lắng vì chuyện của công ty.
Việc từ chức hôm nay cũng do cô sắp xếp phải không?”
“Ừ” Hàn Minh Thư gật đầu: “Tâm trạng của cô ấy dạo này không tốt nên tôi để cô ấy đi thư giấn.
Nguyệt Nguyệt, cô tiến bộ rất nhanh lại còn rất nhiệt tình với công việc này, công việc của Tiểu Nhan…”
Lãnh Nguyệt Nguyệt mở to mắt: “Không lẽ cô muốn giao công việc này cho tôi?”
Phản ứng kịch liệt quá mức này khiến Hàn Minh Thư sững sờ, cô do dự một chút rồi khéo léo hỏi: “Gô…không muốn?”
“Muốn! Tôi muốn!” Lãnh Nguyệt Nguyệt ra sức gật đầu, phấn khích đến mức gào lên: “Không ngờ cô lại tin tưởng tôi đến vậy, tất nhiên là tôi muốn rồi!”
Hàn Minh Thư: “..”
Với phản ứng vừa rồi của cô ấy, Hàn Minh Thư còn tưởng là cô ấy không muốn chứ.
Không ngờ cô ấy lại kích động quá mức?
Một lúc sau, Hàn Minh Thư bật cười: “Vậy thì tốt, Tiểu Nhan vừa mới rời đi, không kịp thu xếp gì cả.
Mấy ngày này phải phiền cô thu xếp với tôi rồi”
Có thể xử lí hồ sơ cùng với thần tượng, hơn nữa sau này có thể ở gần cô như vậy nên đương nhiên Lãnh Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất vui.
Nhưng bởi vì tài liệu quá nhiều, một mình cô ta không thể xử lí nổi.
Vào lúc này cô ta chợt nghĩ đến Vương An.
“Tôi có thể gọi Vương An đến không? Cô yên tâm, anh ta đã theo đuổi tôi rất nhiều năm nên chắc chắn sẽ không tiết lộ những hồ sơ quan trọng ra ngoài đâu.”
“OKI” Hàn Minh Thư gật đầu đồng ý.
Tiếp đó, Lãnh Nguyệt Nguyệt gọi Vương An đến, sau đó mọi người cùng nhau giải quyết tài liệu.
Vương An đương nhiên rất ngoan ngoãn theo sau Lãnh Nguyệt Nguyệt, chỉ cần nữ thần gọi thì chắc chắn anh ta sẽ đến.
Vẫn chưa đến giờ tan làm mà Hàn Minh Thư đã ngáp ngắn ngáp dài, hai mí mắt cứ híp vào nhau nhưng cô vẫn cố gắng hoàn thành công việc.
Vương An lén nhìn Hàn Minh Thư vài lần rồi nhỏ giọng nói bên tai Lãnh Nguyệt Nguyệt: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sau này, em sẽ xử lý công việc của Tiểu Nhan sao?”
“Ừm” Đối với Vương An thì Lãnh Nguyệt Nguyệt luôn giữ thái độ nữ thần mà lạnh lùng gật đầu.
Vương An hoảng sợ: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Vương An, tôi bảo anh đến đây giúp đỡ chứ không phải bảo anh đến đây để hỏi chuyện.
Anh cứ mãi nói nhảm thế, anh coi tôi là gì?”
Lãnh liệu.
Vương An đương nhiên rất ngoan ngoãn theo sau Lãnh Nguyệt Nguyệt, chỉ cần nữ thần gọi thì chắc chắn anh ta sẽ đến.
Vẫn chưa đến giờ tan làm mà Hàn Minh Thư đã ngáp ngắn ngáp dài, hai mí mắt cứ híp vào nhau nhưng cô vẫn cố gắng hoàn thành công việc.
Vương An lén nhìn Hàn Minh Thư vài lần rồi nhỏ giọng nói bên tai Lãnh Nguyệt Nguyệt: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sau này, em sẽ xử lý công việc của Tiểu Nhan sao?”
“Ừm” Đối với Vương An thì Lãnh Nguyệt Nguyệt luôn giữ thái độ nữ thần mà lạnh lùng gật đầu.
Vương An hoảng sợ: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Vương An, tôi bảo anh đến đây giúp đỡ chứ không phải bảo anh đến đây để hỏi chuyện.
Anh cứ mãi nói nhảm thế, anh coi tôi là gì?”
Lãnh “Anh chỉ muốn nói cho em biết là cô Minh Thư ngủ thiếp đi rồi”
“Anh nói cái gì?”
Lãnh Nguyệt Nguyệt ngỡ ngàng, cô ta nhìn hướng ngón tay chỉ thì trông thấy Hàn Minh Thư đang gục lên bàn ngủ quên, cô ta cong môi cười nói: “Có vẻ cô ấy mệt lắm”
“Ừm, anh thấy cô ấy cứ ngáp liên tục, trông vẻ không ngủ đủ giấc”
Lãnh Nguyệt Nguyệt nghi ngờ, cô ta nheo mắt hỏi: “Sao anh biết cô ấy ngáp? Anh để ý đến người †a sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...